Chương 301: Trên trời linh thiêng
Chương 301: Trên trời linh thiêngChương 301: Trên trời linh thiêng
Giang Thành nín thở lặng lẽ đi xuống tầng, cũng không hề buông lỏng cảnh giác, cố gắng đi sát vào tường nhất có thể để tránh xa đống hí phục lộn xộn kia ra.
Sư Liêu Trí đã lạnh người rồi, hắn cũng không biết quỷ có lập tức xuống tầng tìm hắn ngay hay không.
Hơn nữa còn cả tên An Hiên chưa rõ tung tích kia nữa.
Khi ánh mắt quét qua một lượt, bộ hí phục màu đỏ tươi đang treo ở giữa phòng, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, váy và tay áo của bộ hí phục theo gió nhảy múa, như sống lại vậy.
Không đi bằng đường cửa ra vào, hắn từ từ chạm vào dưới cửa sổ.
Chính là cái cửa sổ mà hắn đã trèo vào trước đó.
Lúc này hắn đã cố ý để lại một khe hở, nhưng bây giờ khe hở đã không còn, dùng mông để nghĩ cũng biết ngay là do tên khốn An Hiên đó đã làm việc này, anh ta chắc cũng đã rời đi từ đây.
Thông qua gương đồng, anh ta phát hiện ra quỷ xuất hiện từ trên giường, sau đó liền nhân cơ hội trốn thoát trước.
May mắn thay, bản thân cũng đã lưu ý một chút.
Nơi này không nên ở lâu, đầu tiên hắn đẩy cửa sổ mở ra một khe hở rất nhỏ, sau đó xuyên qua khe hở nhìn chung quanh, đặc biệt là dưới cửa sổ ở góc mù tầm nhìn.
Nhìn từ góc độ khác, anh ta rất có thể đang ngồi xổm dưới cửa sổ với một cây gậy gỗ, chờ đợi cơ hội để đánh lén.
Nhưng may thay, An Hiên chứ không phải là hắn.
Vì vậy bên dưới cửa sổ không có ai.
Anh ta đã đi luôn rồi.
Sau khi dùng một động tác không được nho nhã cho lắm để trèo ra ngoài, Giang Thành lập tức chạy ra phía ngoài trạch viện, nhưng vừa bước ra một bước, liền nghe thấy một tiếng "ầm" trên đầu.
Cùng với âm thanh lắp bắp, một thứ gì đó có kích thước đáng kể rơi từ trên tầng xuống.
Sau khi liếc qua một cái, Giang Thành liền vắt chân lên cổ bỏ chạy, hắn loáng thoáng nhìn thấy có vật gì đó ... hình như là một người.
Không phải là thi thể của Sư Liêu Trí, chính là quỷ. Nhưng điều khiến Giang Thành cảm thấy ớn lạnh là sau khi người kia bị ngã lăn trên mặt đất vài vòng, liền đứng dậy và bắt đầu dùng cả tay và chân đuổi theo mình.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Manh và tên mập đang canh gác gần đó đi ra khỏi nơi ẩn nấp, tốc độ của Giang Thành cực kì nhanh, gần như lập tức đã chạy tới chỗ hai người.
"Ngăn anh ta lại!" Giang Thành hét lên với Hạ Manh đang ngây người ra.
Sau đó, khi chạy ngang qua người tên mập, liền tóm lấy cánh tay anh ta, kéo anh ta cùng bỏ chạy.
Tên mập hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì sự phục tùng một cách vô thức theo phán đoán của bác sĩ, nên hai chân như xúc xích linh hoạt vung vẩy, sau đó thậm chí là anh ta kéo theo bác sĩ bỏ chạy: "Bác sĩ." Tên mập nghiêng người hỏi: "Chúng ta chạy cái gì vậy?"
"Quỷ." Giang Thành lời ít mà ý nhiều.
"Nhưng người đuổi theo phía sau anh là Sư Liêu Trí mà!" Giọng nói của tên mập như mang theo cả tiếng gió: "Chẳng lẽ là quỷ đã ngụy trang thành bộ dạng của Sư Liêu Trí rồi?"
"Là Sư Liêu Trí?" Giang Thành chạy được một đoạn đường, cũng dần dần chậm lại.
"Vâng, bác sĩ." Tên mập liên tục gật đầu: "Tôi nhìn rất rõ, là anh ta, nhưng hình như anh ta bị thương rồi, động tác không được hài hòa cho lắm, các anh ở trong đó rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một loạt tiếng chạy truyền đến, hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy có người nói: "Các anh ở đây à, mau đến xem đi." Người đuổi theo là Tả Tinh: "Sư Liêu Trí bị thương rồi."
Trên đường trở về, Giang Thành nói ngắn gọn chuyện xảy ra bên trong, cũng không cố ý tránh né Tả Tinh đang đi phía trước.
Mới đi được nửa đường, dưới một bức tường tương đối khuất, liền trông thấy mấy người đang vây quanh một người, còn người ở giữa đang ngồi dưới đất, một cánh tay buông thõng, trên người có nhiều vết xước, quần áo cũng bị xé rách.
Khi nhìn thấy Giang Thành và những người khác đến gần, An Hiên đang ngồi xổm bên cạnh Sư Liêu Trí để kiểm tra vết thương cũng đứng dậy.
"Hách tiên sinh." Anh ta cau mày nói với giọng có phần oán trách: "Tôi chỉ mới vừa xuống tầng kiểm tra hí phục có một lúc, tại sao Sư tiên sinh lại thành bộ dạng này?" Nghe vậy, Trần Cường, Vưu Kỳ và những người khác đều nhìn về phía Giang Thành.
Trong mắt bọn họ, Giang Thành rất có thể đã làm gì đó, sau đó mới dẫn đến Sư Liêu Trí không thể không nhảy khỏi cửa sổ để trốn thoát.
Thực ra, ngay cả bản thân Sư Liêu Trí lúc này cũng đang ong ong, cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi vẫn còn hiện rõ trong đầu, trái tim của anh ta vào khoảnh khắc đó cũng phải ngừng đập.
Khi nhảy từ cửa sổ xuống, một cái cây đã giảm bớt một phần lực, dẫn đến anh ta bị bong gân một cánh tay, đây là điều may mắn giữa những điều xui xẻo.
Rõ ràng chính An Hiên là người đã trốn trước, vậy mà lúc này lại quật ngược lại, tên mập tức giận xắn tay áo muốn lý luận với An Hiên, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Giang Thành ngăn lại.
"An tiên sinh." Giang Thành biểu hiện ra vô cùng ủy khuất, giọng nói cũng không có ý trái nghịch: "Tôi cũng không muốn vậy, nhưng thực sự chuyện xảy ra là có nguyên nhân, xin hãy nghe tôi giải thích."
An Hiên trực tiếp ngắt lời hắn, dùng giọng thuyết giảng: "Bất luận trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng không bao giờ được bỏ rơi đồng đội, mọi người đoàn kết lại mới có thể..."
"Là Thang Thi Nhu tiểu thư!" Giang Thành đột nhiên nói lớn.
Ánh mắt của mọi người nghe xong đều khựng lại, đặc biệt là An Hiên, người có phản ứng rõ ràng nhất.
"An tiên sinh, chính là Thang Thi Nhu tiểu thư trên trời linh thiêng đã xuất hiện!" Giang Thành nhìn An Hiên, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng cực kì chân thành: "Chính cô ấy đã thúc giục tôi mau rời đi, nếu không cũng sẽ bị giống như cô ấy vậy." Giang Thành gãi cổ, đột nhiên nói: "Bị Lão Âm Bí hại chết!" (Lão âm bí: một thuật ngữ mới để chỉ giả heo ăn thịt hổ)
Bầu không khí yên tĩnh mất mấy giây, mọi người đều dùng một ánh mắt như có như không liếc An Hiên, An Hiên xanh cả mặt.
Cuối cùng vẫn là Tả Tinh đứng ra điều đình, nói nơi này không thích hợp ở lâu, mọi người trở về trước rồi tính sau.
May mắn thay, Sư Liêu Trí bị thương ở đùi, nên không ảnh hưởng đến việc di chuyển.
Ba người Giang Thành, tên mập và Hạ Manh rất tự nhiên đi cùng nhau, nhưng có lẽ vì những gì xảy ra vừa rồi, dẫn đến việc sắc mặt của Hạ Manh đối với bác sĩ cực kì xấu. "Bác sĩ." Tên mập liếm môi, nhìn liếc nhìn Sư Liêu Trí đi phía cuối, sau đó nhanh chóng rời ánh mắt đi, như sợ bị đối phương phát hiện.
"Theo như anh nói, anh ta ... anh ta chắc là đã lạnh toát rồi, làm sao có thể ..." Tên mập ôm chặt cánh tay, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Sư Liêu Trí này rất có khả năng chính là quỷ ngụy trang.
"Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
"Tìm cách dụ anh ta đến bên hồ." Người lên tiếng là Hạ Manh, cô ta dùng giọng nói cực kỳ trầm thấp, sau đó lại tiếp tục: "Nhưng phải tìm được lý do chính đáng."
Lợi dụng sự phản chiếu của nước hồ có thể xác định được quỷ, điểm này là do Vưu Kỳ nói.
Đó là kinh nghiệm được đúc kết từ cái chết của Tần Giản.
Giây tiếp theo, Hạ Manh chợt nhận ra Giang Thành đang dùng ánh mắt biến thái nhìn mình chằm chằm, vì thế vẻ mặt có chút dịu xuống của cô ta lại tối sầm lại, đang định nói gì đó thì Giang Thành đã lên tiếng trước.
"Manh Manh, thật là lợi hại!" Ánh mắt hắn sáng như sao nói: "Cô không biết đâu, vừa rồi tôi đã lo lắng cho cô chết đi được, may mà cô không sao."
Hạ Manh cười lạnh một tiếng: "Là lo lắng tôi không chết thì có!"
Sờ sờ mũi, Giang Thành dường như vẫn còn muốn biện hộ gì đó, nhưng bọn họ đã đi tới ngôi đình ăn cơm.
"Sư tiên sinh." Tả Tinh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Mặc dù cánh tay của anh không bị gãy, nhưng đã bị bong gân rất nghiêm trọng, hơn nữa nếu vết thương bên trên không được xử lí kịp thời sẽ xảy ra chuyện mất."
"Không sao." Sư Liêu Trí dường như không quen với việc người khác đối xử với mình như vậy, đặc biệt còn là một nữ nhân, vậy nên né tránh nói: "Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian nhanh chóng tìm kiếm manh mối, tìm được manh mối kết thúc nhiệm vụ ngay lập tức, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."