Chương 302: Góc nhìn
Chương 302: Góc nhìnChương 302: Góc nhìn
Trên đường trở về, Sư Liêu Trí giải thích cho mọi người biết chuyện vừa xảy ra, con quỷ kia đột nhiên xuất hiện sau lưng anh ta, trong lúc nguy cấp anh ta đã mở cửa sổ, nhảy thẳng ra ngoài.
Mặc dù bị bong gân tay, trên người cũng có rất nhiều vết trầy xước, nhưng cũng may vẫn còn giữ được mạng sống.
"Sư tiên sinh, anh đúng là phúc lớn mệnh lớn." Giang Thành quay đầu lại, dùng ngữ khí cực kỳ vui mừng nói: "Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, chắc có lẽ không sống nổi rồi."
Nghe vậy, sắc mặt của Tả Tỉnh và những người khác đều hơi thay đổi, bọn họ đều nghỉ ngờ thân phận của Sư Liêu Trí, nhưng ngầm ra hiệu một cách rõ ràng đến trắng trợn như vậy ... hắn không sợ bị quỷ nhắm tới sao?
Ngay cả tên mập đi bên cạnh Giang Thành cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
Nhưng cũng may, Sư Liêu Trí ngoại trừ biểu lộ vẻ mặt sợ hãi ra, thì cũng không làm gì khác, anh ta liếc nhìn mặt hồ một cái, dường như muốn nói điều gì đó.
An Hiên vốn luôn chú ý, đã nhận thấy sự dị thường của anh ta, lập tức lên tiếng hỏi: "Sư tiên sinh, anh đã nghĩ ra chuyện gì sao?"
Vừa vuốt ve cánh tay của mình, Sư Liêu Trí vừa thì thầm: "Khi con quỷ kia trốn sau lưng tôi, tôi giống như là có thể nhìn thấy một số thứ gì đó."
"Chính là ... chính là một cảm giác rất kỳ lạ." Anh ta hơi ngưng lại, giống như đang sắp xếp lời nói, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên nói tiếp: "Ừm ... giống như là đổi một góc nhìn khác, tôi đột nhiên cảm thấy xung quanh rất tối, nhưng không phải loại tối tăm không nhìn thấy gì hết, trên đỉnh đầu có một chút ánh sáng, chỉ là không rõ ràng, xung quanh mơ mơ hồ hồ."
"Ngực cực kì bức bối, giống như đang có một tảng đá đè lên trên, chỉ có thể thở rất chậm rất chậm, có cảm giác hơi ngạt thở."
Ký ức của Sư Liêu Trí đã mang đến cho mọi người những ý tưởng mới, Vưu Kỳ tựa hồ suy nghĩ một lúc, sau đó sờ sờ cằm nói: "Cảm giác mà anh đang nhắc tới ... hình như là lặn trong nước thì phải!"
"E là anh đã bị quỷ ảnh hưởng rồi, thoáng chốc nhìn thấy góc nhìn của cô ta." Hạ Manh bổ sung thêm.
"Nói chính xác thì đó là góc nhìn từ thi thể của cô ta." Giọng điệu của Tả Tinh có chút kỳ lạ, cô ta giống như đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng vì một số lý do nên không thể giải thích rõ ràng.
Tên mập gật gật đầu đáp: "Vậy thi thể của nữ quỷ kia quả thực là đã bị chìm dưới nước, ở ngay dưới đáy hồ."
Điểm này thì mọi người đều đã nghỉ ngờ từ trước đó.
"Sư tiên sinh." An Hiên nhìn Sư Liêu Trí, dùng giọng rất chân thành nói: "E rằng phải làm phiền anh nhìn một vòng quanh hồ, cảm nhận một chút. Nếu như có thể tìm được thi thể của nữ quỷ, vậy thì mọi việc tiếp theo sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều."
Đây là một lý do cực kì chính đáng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sư Liêu Trí, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội từ chối.
Nghe vậy, Sư Liêu Trí lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, cổ họng nghẹn lại, nhìn về phía hồ, dù sao thì anh ta cũng là vừa mới thoát khỏi sự truy sát của quỷ, bây giờ lại quay lại hồ ...
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải thỏa hiệp: "Được rồi." Anh ta miễn cưỡng nói: "Nhưng tôi không thể đảm bảo rằng chắc chắn có thể tìm thấy."
An Hiên trả lời rất lịch sự: "Xin nhờ anh rồi, Sư tiên sinh."
"Hình như ... hình như không có ở đây." Sư Liêu Trí chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, thỉnh thoảng dừng lại một chút, giống như đang cảm nhận: "Cũng không có ở đây."
Những người khác giữ một khoảng cách không gần cũng không xa với anh ta.
May mà, Sư Liêu Trí đang tập trung vào việc tìm kiếm thi thể, trong lúc nhất thời không nhận ra điều gì bất thường ở phía sau.
Thời tiết khá tốt, trời yên biển lặng.
Mặt hồ tĩnh lặng như một tấm gương.
Trên mặt nước rất gần bờ, chiếu ra rất rõ bóng của Sư Liêu Trí.
Mọi người đều bình tĩnh nhìn anh ta, từ trên xuống dưới, đặc biệt là sau lưng, nhưng không có gì khác thường.
Sắc mặt tên mập khá lên một chút, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy An Hiên ở một bên thì thầm: "Để lại mấy người trông chừng, những người khác sẽ cùng tôi trở về phòng xem thử."
Tả Tỉnh cau mày nói: "Ý của anh là bức tranh kia?"
Không khó để suy đoán ra suy nghĩ của An Hiên, anh ta vẫn còn nghỉ ngờ về Sư Liêu Trí, nếu Sư Liêu Trí thực sự đã bị quỷ thay thế, vậy thì nói không chừng trong bức tranh có thể có gợi ý gì đó. mặt có chút xấu hổ nhìn mọi người: "Bức tranh đó đã bị tôi dùng vải đỏ che lại rồi, tôi trông nó tà môn quá, sợ..."
"Che lại rồi?" Sắc mặt An Hiên hơi thay đổi khi nhìn Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ liếm môi, giọng điệu rất lo lắng: "Mọi người ... mọi người không cảm thấy nữ nhân trong bức tranh kia đang dần dần biến hóa sao?" Anh ta ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Lần đầu tiên khi nhìn thấy bức tranh, tôi nhớ rõ mặt cô ta là hướng về phía bức tranh, chỉ lộ ra một chút ít, nhưng bây giờ, cô ta đã quay ra được hơn một nửa rồi!"
Khi nói ra đến chữ cuối cùng, anh ta không khỏi rùng mình một cái, lúc này đã có thể chắc chắc nữ nhân trong tranh chính là quỷ, quỷ tân nương mà Hoàng thiếu gia vẫn luôn mong nhớ.
Một suy đoán vô cùng khủng khiếp, nhưng lại cực kì hợp lý dần dần hình thành trong đầu mọi người——
Khi người phụ nữ quay lại hoàn toàn, cô ta rất có khả năng biến mất khỏi bức tranh, đi vào trong hiện thực.
Tiếp sau đó, tất cả mọi người đều sẽ chết.
"Xem ra đây chính là thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ rồi." Tả Tinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sư Liêu Trí, thở dài một cái.
Đang lúc Vưu Kỳ mở miệng định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, Sư Liêu Trí đang ngồi bên bờ hồ, chống tay xuống đất run rẩy bò về phía sau.
"Đừng mà!" Anh ta trông rất hoảng sợ: "Xin cô đấy, đừng đến tìm tôi!"
Đôi mắt gần như tràn ngập nỗi sợ hãi, thật khó để tưởng tượng những gì anh ta đã thực sự nhìn thấy.
"Sao vậy?" An Hiên là người đầu tiên chạy tới, nhưng chỉ dừng lại cách hai mét, chứ không có ý định tới gần anh ta.
"Cô ta ở đây, ngay tại đây!" Giọng nói của Sư Liêu Trí cũng thay đổi theo: "Khi đi đến đây, tôi đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, sau đó tôi nhìn xuống, kết quả..."
Đôi mắt anh ta nheo lại thành một khe hở.
Nhìn chằm chằm vào mặt nước mờ nhạt, Tả Tỉnh đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, nước hồ vừa rồi trong vắt dị thường, bây giờ lại có chút đục ngầu.
"Kết quả thế nào?" Cô ta nhìn Sư Liêu Trí hỏi.
"Dưới nước có một khuôn mặt thối rữa!" Sư Liêu Trí vừa khóc vừa nói: "Cô ta đang nhìn tôi, còn cười với tôi, cô ta nhắm vào tôi rồi, cô ta nhắm vào Nếu như nói trước đây nỗi sợ hãi của Sư Liêu Trí là giả vờ thì bây giờ nỗi sợ hãi của anh ta vô cùng chân thật, ít nhất là Hạ Manh không nhìn ra chút sơ hở nào.
Sư Liêu Trí không phải là người mới, nhưng bất kể có phải là người mới hay không, kết quả khi bị quỷ nhắm đến đều là có thể đoán trước được, hoặc giống như Giang Thành, trong phạm vi cho phép của quy tắc, đem rủi ro trút vạ cho người khác.
Hoặc là chờ đợi cái chết đến trong nỗi sợ hãi tột độ.
Trên thực tế, vẫn còn có một cách khác, đó là tìm ra manh mối ngay lập tức và trốn thoát khỏi nhiệm vụ trước khi quỷ đến tìm mình.
Nhưng xét đến tình hình thực tế thì cách cuối cùng hoàn toàn không khả thi, cho đến nay manh mối tìm được rất hạn chế, không đủ để suy ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi thận trọng tiến về phía trước vài bước, Giang Thành lại gần.
Nơi đây là một bờ kè được xây bằng đá, cách mặt hồ khoảng một mét, hắn thò dầu liếc nhìn mặt nước, nước bên dưới hiện lên màu xanh lá tương đối đậm.