Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Gợi Ý

Chương 303: Gợi ý Chương 303: Gợi ýChương 303: Gợi ý

"Thi thể rất có khả năng là bên dưới mặt nước." Hạ Manh đứng bên cạnh hắn, cũng có tư thế nhìn xuống nói. ...

"Bác sĩ." Tên mập đã về đến phòng hỏi: "Sư Liêu Trí có thể là quỷ ngụy trang không?"

"Không biết."

Tên mập nhìn Giang Thành bằng ánh mắt nghi ngờ, lúc này hắn đang ngồi ở bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy ngHĩ.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của tên mập, Giang Thành nghiêng đầu, hiếm thấy giải thích: "Anh không cần nhìn tôi, tôi không phải là một trăm ngàn câu hỏi tại sao phiên bản trẻ em, không thể nào biết hết mọi thứ."

Mặc dù nói như vậy, nhưng sau khi ngưng một lúc, vẫn bày tỏ một số suy nghĩ của mình: "Dựa vào hiện tượng để nói, tạm thời vẫn chưa nhìn ra anh ta có vấn đề gì, nhưng tôi không thể đoán ra anh ta rút cuộc đã làm cách nào để thoát khỏi con quỷ."

"Có phải là đạo cụ không, bác sĩ?" Tên mập tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hưng phấn nói: "Trên người anh ta có giấy hộ mệnh!"

Giang Thành gật gật đầu: "Cũng có khả năng này."

"Bác sĩ." Liếm môi, tên mập an ủi hắn nói: "Thật ra, tôi cũng cảm thấy Sư Liêu Trí chắc là không có vấn đề, anh nghĩ mà xem, nếu như anh ta thực sự là quỷ ngụy trang, vậy thì tại sao lại phải dẫn chúng ta tìm được thi thể của chính mình, vậy há chẳng phải là đang giúp chúng ta thúc đẩy tiến triển cốt truyện hay sao?

"Còn nữa." Tên mập tiếp tục nói: "Trên mặt hồ cũng không phản chiếu ra cái bóng của anh ta có vấn đề."

Theo cách hiểu của tên mập, quỷ trong nhiệm vụ là không thể hình dung cụ thể được, bọn chúng giống như bản thể tập hợp của tất cả các yếu tố tiêu cực, độc ác, giết người, xảo quyệt, quỷ dị và cực kỳ lừa đảo, điều duy nhất có thể hạn chế chúng chỉ có quy tắc.

Giang Thành lắc lắc đầu: "Những gì anh nói đều không có chứng cớ thuyết phục, không thể chứng minh thân phận của Sư Liêu Trí."

Chớp chớp mắt, tên mập đang định nói tiếp thì bị cắt ngang, một lúc sau mới phản ứng lại, nhìn vào mắt Giang Thành, nghỉ hoặc nói: "Bác sĩ, tôi vẫn chưa hiểu ý của anh."

"Anh nhìn thấy thị thể rầi à2" Giana Thành naẩng đầu hỏi. Tên mập hơi ngây người ra.

"Còn nữa, mặt hồ có thể chiếu ra quỷ, điểm này là ai nói với anh?" Giang Thành tiếp tục hỏi: "Anh đã tận mắt chứng kiến rồi sao?"

Vị trí của thi thể là do Sư Liêu Trí nói, mặt hồ có thể chiếu ra quỷ là do Vưu Kỳ nói.

Ai trong số bọn họ đã tận mắt nhìn thấy rồi, đều chỉ là nghe nói.

"Bác sĩ." Tên mập mở to mắt: "Anh là cảm thấy tên Vưu Kỳ này ... có vấn đề?"

"Anh ta có vấn đề không, tôi không rõ, nhưng tôi biết, nếu như bọn họ nói cái gì chúng ta đều tin cái đó, vậy thì nhiệm vụ ác mộng lần này chúng ta có đến tám phần là không thể ra ngoài." Giang Thành vỗ vỗ tay áo, rất tự nhiên nói .

Một lúc sau, trên mặt tên mập hiện lên vẻ xấu hổ.

Bác sĩ nói đúng, là anh ta đã sơ suất rồi.

"Được rồi." Giang Thành cũng không có làm khó dễ tên mập, đổi chủ đề hỏi: "Sau khi chúng tôi tiến vào trong chỗ của Hoàng thiếu gia xong, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?"

Nghe vậy, tên mập lập tức gật đầu: "Bác sĩ, tôi vừa hay đang định nói cho anh biết đây." Biểu cảm của anh ta trở nên rất nghiêm túc, trước đó bên cạnh vẫn luôn bị Hạ Manh theo dõi, nhưng bây giờ Hạ Manh không có ở đây, anh ta mới dám nói ra.

"Cái tên tiểu ăn xin kia đã tới tìm tôi rồi." Tên mập thì thầm nói: "Lúc đó tôi đang núp sau một tảng đá cảnh quan để trông chừng cho các anh, kết quả là cậu ta đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật bắn mình."

"Lại nữa?" Giang Thành hơi nhíu mày.

"Vâng." Tên mập liên tục gật đầu: "Cầm bát, đưa tay ra là đòi tôi màn thầu, nhưng còn hùng hồn, giống như tôi đã nợ cậu ta vậy."

Giang Thành sờ sờ cằm, nói: "Tối hôm qua đã đưa tình báo cho chúng ta, hôm nay đến đòi chút thù lao cũng là chuyện bình thường."

"Cậu ta có nói gì không?" Giang Thành hỏi.

Nghe vậy, tên mập dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm đi rất nhiều, tâm tình cũng sa sút: "Tên tiểu ăn xin đó rất đáng thương, không nói được." Anh ta dừng một chút: "Cậu ta một người câm."

"Tôi thấy cậu ta không nói được, liền nghĩ đến việc vẽ lại bức vẽ xuống đất để hỏi." Tên mập nhắc nhở nói: "Chính là bức vẽ đêm qua cậu ta đã gửi đến. Kết quả tôi còn chưa kịp vẽ xong, cậu ta đã giành lấy bút, vẽ lại hết "Chờ một chút." Giang Thành ngắt lời: "Ý của anh là cậu ta đã vẽ lại một bức mới, sau đó lại xuất hiện chữ Hoàng bị gạch xóa kia đi?"

"Đúng vậy bác sĩ." Tên mập liên tục gật đầu: "Tôi cũng cực kì ngạc nhiên, sao cậu ta lại có thể mắc lỗi tương tự lần thứ hai, nên tôi chỉ vào chữ Hoàng bị gạch bỏ hỏi, nhưng cậu ta chỉ lắc đầu, ngược lại có vẻ như người sai là tôi vậy."

Khi tên mập nhắc đến bức vẽ, Giang Thành liền lấy bức vẽ được gửi tới đêm qua từ trong người ra, trải lên trên bàn xem.

Giữa bức vẽ là một chiếc thuyền nhỏ trên đó có ba người nhỏ, hai người nhỏ phía trước và phía sau dường như đang chèo thuyền.

Người nhỏ ở giữa thì tỉnh xảo hơn nhiều, theo suy đoán của bọn họ, chắc là tượng trưng cho Hoàng thiếu gia.

Một mũi tên đứt quãng kéo dài từ dưới chân người nhỏ, trên đó có viết một chữ "Hoàng".

Bây giờ bọn họ tập trung vào trên đầu của người nhỏ, nơi có một vết bẩn, dưới vết bẩn cũng là một chữ "Hoàng", nhưng dường như nó được viết sai và cuối cùng đã bị xóa đi.

Nghĩ tới đây, Giang Thành chậm rãi nheo mắt lại.

Tên mập đứng một bên, cũng không dám quấy rầy hắn, nhưng lại vô cùng sốt ruột, anh ta biết bác sĩ nhất định đã nghĩ tới điều gì đó.

Cuối cùng vẫn không nhịn được thúc giục nói: "Bác sĩ." Anh ta thấp giọng hỏi: "Anh đã nghĩ được gì rồi?"

"Hoàng thiếu gia là người." Giang Thành nói.

Tên mập gật gật đầu, trước đó bác sĩ cũng đã nhắc tới điểm này nên cũng không có gì quá ngạc nhiên.

"Nhưng người không phải là Hoàng thiếu gia." Giang Thành lại nói.

Tên mập sửng sốt một lát, hồi lâu mới có phản ứng, ánh mắt nhìn bác Sĩ đã thay đổi, giống như đang nhìn một kẻ tâm thần.

Giang Thành tựa hồ như đã đoán ra vậy, một tay chỉ vào chữ Hoàng bị gạch đi trên bức vẽ, sau đó dời đi, khẽ chỉ vào chữ Hoàng còn lại, nói: "Hoàng này không phải là Hoàng."

Hắn nhìn tên mập nhấn mạnh: "Đây không phải là viết sai, mà là gợi ý cố tình để lại cho chúng ta."

Một đôi mắt đảo quanh giữa hai chữ Hoàng, một lúc sau, tên mập từ từ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn bác sĩ: "Hoàng thiếu gia trên hồ... , thực ra ... thật ra ... thực ra là Hoàng lão gia?!" Giang Thành gật đầu.

Trong nháy mắt, sắc mặt của tên mập đã thay đổi, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, điều này thật quá quỷ dị và khó tin, nhưng sau khi tổng hợp mọi thứ lại, tất cả đều có lý.

Chẳng trách Hoàng thiếu gia điên điên khùng khùng nhưng không có người quan tâm, chẳng trách đám người của Chu quản gia lại dung túng cho hành vi quỷ dị đến vậy của Hoàng thiếu gia, chẳng trách đám người từ trên xuống dưới trong phủ nhà họ Hoàng đều hợp tác với diễn kịch ...

Hóa ra Hoàng thiếu gia ... chính là Hoàng lão gia.

"Cho nên ... hoàn toàn không có Hoàng thiếu gia nào đúng không?" Tên mập khuôn mặt biến sắc: "Từ trước đến nay chỉ có một vị Hoàng lão gia, người bị bệnh thật ra là ông ta!"

"Có khi nào nữ nhân đã chết kia cũng chỉ là một người đáng thương bị ông ta cưỡng ép gả vào trong phủ, nhưng bởi vì cô ta không đồng ý, cho nên mới bị Hoàng lão gia thẹn quá hoá giận giết chết? Sau đó oán khí không thể tiêu tan, biến thành quỷ quay lại báo thù?"

Tên mập đột nhiên cảm thấy mình đã nhìn thấu bản chất của ác mộng lần này, thậm chí còn tưởng tượng ra một đoạn lớn cốt truyện nghe có vẻ hợp lý.
Bình Luận (0)
Comment