Chương 304: Trình diễn
Chương 304: Trình diễnChương 304: Trình diễn
Trước mặt tên mập, Giang Thành lắc lắc đầu: "Hoàng thiếu gia là có tồn tại, nhưng tôi nghĩ anh ta đã chết rồi, nữ quỷ đó chắc cũng là tân hôn thê tử của Hoàng thiếu gia."
"Hoàng lão gia sợ là nhớ nhung quá nhiều, tâm trí hỗn loạn, mới mỗi tối đều đóng giả con trai mình." Giang Thành tiếp tục nói: "Chỉ có như vậy, ông ta mới có thể lấy lại được cảm giác là con trai mình vẫn còn sống."
Đơn giản suy nghĩ một chút, tên mập cảm thấy suy đoán của bác sĩ càng đáng tin cậy hơn, cũng phù hợp với thực tế hơn, suy đoán vừa rồi của mình hoàn toàn là dựa vào ảnh hưởng của xu hướng cốt truyện trong một số bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Cái người Hoàng thiếu gia chắc là có tồn tại, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện không thể giải thích được.
"Đúng rồi, bác sĩ." Tên mập dường như chợt nhớ ra điều gì: "Vẫn còn một chuyện nữa tôi quên chưa nói với anh, trước khi anh chạy ra ngoài, chúng tôi đã nghe thấy một tiếng trống vang lên..."
Giang Thành hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tên mập hỏi: "Anh đã nghe thấy tiếng trống?"
"Ừm." Tên mập gật đầu: "Giống như tiếng trống từ trong hồ vọng lên vậy, lúc anh chạy ra ngoài, tôi đã muốn hỏi anh rồi, nhưng tình thế cấp bách, anh tóm lấy tôi là bỏ chạy, nên tôi còn chưa kịp hỏi."
Tiếng trống là Sư Liêu Trí va vào nhạc cụ, đạp vào cái trống tạo ra âm thanh, bởi vì vị trí tiếp xúc gần ngoài rồi, nên âm thanh phát ra không lớn, hắn không ngờ nó có thể truyền xa và rõ ràng đến như vậy.
Một linh cảm chẳng lành từ từ hiện lên trong lòng, hơn nữa ... hắn lập tức nhận ra, quỷ là sau khi tiếng trống vang lên, mới xuất hiện.
"Bác sĩ." Tên mập liếm môi, không chú ý tới sắc mặt bác sĩ đã thay đổi mà vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Anh nghe tôi nói, tiếng trống thì cũng không có gì, nhưng sau khi nghe thấy tiếng trống, cái tên tiểu ăn xin kia đã bị dọa cho sợ hãi, đầu tiên là cậu ta nhìn về phía lầu gác, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn tưởng là cậu ta muốn làm gì tôi."
"Không ngờ, cậu ta đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay tôi rồi lắc lên lắc xuống, phát ra tiếng kêu ư ư." Tên mập vừa nhớ lại vừa mô tả lại cảnh tượng lúc đó cho bác sĩ.
"Sau đó thì sao?" Giang Thành thúc giục.
Tên mập vô cùng phiền não gãi đầu: "Nguyên nhân chủ yếu là do cậu ta không nói được, cứ ư ư như vậy, tôi một chữ cũng không hiểu, nhưng cậu ta dường như vô cùng sốt sắng."
Giang Thành đại khái trong lòng đã biết rõ, tên tiểu ăn xin này hiển nhiên là muốn nói với tên mập điều gì đó, đáng tiếc là năng lực hiểu của tên mập kém, còn tiểu ăn xin lại không nói được, nên dẫn đến việc giao tiếp có vấn đề.
"Hay là để tôi biểu diễn cho anh xem nhé, bác sĩ." Tên mập nói.
"Nhanh lên!"
Đầu tiên tên mập đi nhanh về phía trước vài bước, sau đó lại từng bước lùi lại sau, mỗi bước đều dùng sức lực cực kì lớn, Giang Thành nhìn anh ta, tên mập lại lộ ra biểu cảm cậu ta chỉ làm như vậy.
Sau đó tên mập chỉ vào vị trí dưới chân mình, rồi như thế nhìn Giang Thành.
"Hết rồi?" Giang Thành cũng nhìn anh ta.
Tên mập ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."
Khi thấy vẻ mặt Giang Thành lập tức trở nên xấu đi, trông như muốn xử lý mình, tên mập lập tức bào chữa nói: "Bác sĩ, anh đừng như vậy, thật đấy, cậu ta đúng là đã làm như vậy."
Giang Thành trừng mắt nhìn, vẻ mặt rõ ràng là người ta đang truyền đạt thông tin quan trọng cho anh, thông tin này rất có thể sẽ cứu mạng anh, còn anh thì lại cảm thấy người ta đang chơi giẫm bùn.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, trời đã sắp tối rồi, trừ phi đêm nay tiểu ăn xin lại đến, có cậu ta ở đây, nói không chừng còn có thể lấy được chút manh mối.
Nhưng điều khiến Giang Thành tức giận nhất chính là, tên tiểu ăn xin này hình như chỉ có thiện ý với tên mập, người duy nhất cậu ta muốn giúp cũng chỉ có một mình tên mập.
Về việc liệu cậu ta có thể nể mặt tên mập trình diễn lại lần nữa cho mình xem hay không, thì còn chưa rõ.
Thời điểm khẩn cấp cần phải dùng đến biện pháp khẩn cấp, nếu như thực sự không được, chỉ có thể liên thủ với Hạ Manh, thử xem có thể dùng tên tên mập làm mồi nhử để tìm cách bắt tên tiểu ăn xin này hay không.
Thông qua chuyện của tên mập, hắn càng cảm thấy thân phận của tên tiểu ăn xin này rất kỳ quái, xét theo mức độ quen thuộc của cậu ta đối với Hoàng phủ, chắc chắn không phải chỉ ngày một ngày hai.
Hơn nữa tuổi tác của cậu ta cũng có vấn đề, vẫn còn nhỏ như vậy, Một đứa trẻ có thể tự do ra vào trong Hoàng phủ ...
Càng quan trọng hơn nữa là, cậu ta dường như còn biết rất nhiều bí mật về Hoàng phủ.
Cậu ta ... rút cuộc là ai?
"Bác sĩ." Tên mập tiến lại gần hỏi: "Lát nữa là trời sắp tối rồi, bọn họ ... bọn họ sao còn chưa quay về?"
Lời còn chưa dứt, liền như có thứ gì đó có thể cảm nhận được lời của tên mập vậy, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào, khiến thân thể to lớn của tên mập bỗng trở nên yếu ớt.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở giống như nhìn vào quỷ môn quan.
Hạ Manh bước vào liếc tên mập một cái, sau đó đi thằng đến bên bàn ngồi xuống, rót cho mình một chén nước rồi uống hết.
Tên mập chớp chớp mắt, rồi lại nhìn ra ngoài cửa.
Không có ai ngoài Hạ Manh quay lại.
"Thoát được rồi?" Giang Thành cầm lấy chén trà, cũng rót cho mình một chén, chậm rãi uống.
Hạ Manh gật gật đầu: "Ừm."
Sau đó sắc mặt hơi thay đổi, như có điều gì đó vẫn chưa nghĩ ra: "Mặt nước không thể chiếu ra quỷ, lời nói của Vưu Kỳ cũng không thể tin." Hạ Manh nói: "Tả Tỉnh kia trông cũng có vẻ rất kì lạ, nhìn thấy trời đã tối, vừa quay người lại đã không thấy đâu nữa."
"Xem ra cô không phải người cuối cùng chạy trốn?" Giang Thành cười nói.
Hạ Manh liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: "An Hiên vẫn còn ở lại đó, chắc là cũng đang nghĩ cách thoát thân."
Cửa đã bị tên mập đang hết sức cảnh giác đóng lại, cô ta thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, sắc trời đang tối dần xuống, đoán chừng màn đêm sẽ sớm buông xuống thôi.
"Hai người ... hai người đang nói cái gì vậy?" Tên mập nghe không hiểu gì.
Hạ Manh đã uống đủ nước, quay người lại, dùng ánh mắt rất khinh thường nhìn tên mập từ trên xuống dưới, khiến anh ta cảm thấy chột dạ: "Sư Liêu Trí là quỷ." Cô ta đột nhiên nói.
"Là quỷ?" Tên mập vô ý thức nhìn bác sĩ, anh ta cũng không tin lời nói của Ha Manh chỉ tin trưởng bác sĩ Sau đó anh ta nhìn thấy bác sĩ gật gật đầu, mới cảm giác như có một luồng gió mát từ sau đầu thổi tới, buổi chiều rõ ràng nhìn như một người rất bình thường, làm sao mà bỗng nhiên lại thành quỷ rồi?
Anh ta rất muốn hỏi xem liệu có nhầm lẫn gì không, nhưng lý trí mách bảo anh ta không nên hỏi, nghe lời bác sĩ là không thể sai.
Ít nhất sẽ không chết.
Dường như vẫn còn chút tình cảm với tên mập, Giang Thành nói: "Anh không cảm thấy hôm nay thiếu thiếu cái gì sao?"
"Tối nay không có cơm tối!" Tên mập lập tức trả lời.
Quả thực, từ chiều đến giờ, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ trung niên, cũng không có ai thông báo bữa tối cho bọn họ.
"Là không có nhiệm vụ!" Hạ Manh nhịn không được nói: "Trời sắp tối rồi, người phụ nữ trung niên đến giờ còn chưa tới thông báo, chứng tỏ đêm nay sẽ không có kịch phải hát!"
"Không có kịch để hát thì sao... Nói được một nửa, tên mập đột nhiên dừng lại, sau đó ánh mắt cũng thay đổi, như thể đã khai thông đốc mạch, mọi thứ đều được xâu chuối kết nối lại một cách tự nhiên.
Cốt truyện đã đến giai đoạn này, về cơ bản mỗi đêm đều sẽ có người chết, mà cách quỷ giết người chính là mượn việc hát hí khúc, vậy nên ... đêm nay làm sao có thể không có kịch để hát được?
Trừ phi ... đồng tử của tên mập kịch liệt run rẩy, hôm nay đã có người chết rồi.