Chương 305: Để tâm một chút
Chương 305: Để tâm một chútChương 305: Để tâm một chút
"Là Sư Liêu Trí..." Nhìn hai người Giang Thành và Hạ Manh, tên mập nói: "Là bởi vì Sư Liêu Trí đã chết rồi, anh ta đã bị quỷ giết chết rồi thay thế, vậy nên đêm nay cũng không cần diễn kịch nữa."
Trên mặt Giang Thành và Hạ Manh không có chút biểu cảm bất ngờ nào, xem ra sớm đã nhận ra huyền cơ bên trong.
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến tên mập giật nảy mình, anh ta lập tức nhìn về phía cửa, một bóng người đang chiếu rõ trên cửa.
Người đến không phát ra tiếng động nào, anh ta không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Tên mập vô thức muốn lên tiếng hỏi: "Là ai?"
Nhưng vừa há miệng ra, lại nuốt xuống, bởi vì đại khái anh ta đã có thể đoán được ngoài cửa là ai, hoặc là có thể nói ... là thứ gì.
Là quỷ.
Quỷ ngụy trang Sư Liêu Trí.
Sau khi bị Hạ Manh và những người khác bỏ lại, anh ta vẫn âm hồn bất tán quay trở lại.
Dường như cái bóng ngoài cửa đã nhận ra mình bị phát hiện, nên đứng đó như một cái máy, bàn bàn tay gõ cửa cũng chậm rãi hạ xuống, sau đó một giọng nói cổ quái vang lên.
"Các vị đại phu." Bóng người ngoài cửa vẫn bất động: "Đêm nay thiếu gia phiền các vị biểu diễn một vở kịch mà ngài đã ấp ủ từ lâu, rất hân hạnh được đón tiếp các vị."
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Manh cứng đờ, tên mập cũng ngây người ra, đây không phải là giọng nói của Sư Liêu Trí, mà là ... người phụ nữ trung niên!
Tối nay có kịch để diễn!
Không lâu sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, những người khác cũng lần lượt quay lại.
Sư Liêu Trí là người cuối cùng trở về, sau khi anh ta đi vào phòng, liền dùng ánh mắt tức giận nhưng không dám nói gì nhìn mọi người.
Ắt nghĩ có lẽ anh ta cũng đã hiểu tại sao mọi người lại đối xử với mình như vậy. ngồi ngồi xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bây giờ những người có thể thở, đều đang ở hết trong phòng Giang Thành rồi, đây cũng là sự an bài của người phụ nữ trung niên, bọn họ phải đợi ở đây đến canh ba nửa đêm.
Sau đó một số người đi ra ngoài diễn kịch.
Những người khác còn lại thì tiếp tục ở trong phòng và chờ đợi.
Lần này nhân sự sắp xếp cũng rất cụ thể, bốn người ra ngoài diễn kịch là An Hiên, Hạ Manh, tên mập và Trần Cường, bốn người còn lại thì đợi ở trong phòng.
"Làm sao có thể sắp xếp như vậy?" Vưu Kỳ trông vẻ mặt cực kì bất an, liếm liếm môi, nhìn bốn phía, nói: "Chẳng lẽ chúng ta không cần phải làm gì hết sao, chỉ cần ngồi đợi là có thể hoàn thành nhiệm vụ?"
Theo hiểu biết của anh ta, trong ác mộng sẽ không có chuyện tốt như vậy.
"Có khi nào là trong quá trình bàn giao sẽ có quỷ xuất hiện không?" Trần Cường cân nhắc một lúc, nhỏ giọng nói ra ý kiến của mình, anh ta ngẩng đầu lên: "Ý của tôi là, quỷ có khi nào sẽ đóng giả là thành viên của đội chúng ta, sau đó đánh lừa chúng ta."
Tả Tinh liếc anh ta một cái, hỏi: "Giống như lần đầu tiến?"
"Đúng rồi."
Trong lần diễn kịch đầu tiên, Thang Thi Nhu đã bị quỷ giả danh thành viên của đội khác mang đi, e rằng cho đến khi chết, cô ta cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Đối với việc sắp bị tách khỏi bác sĩ, tên mập cảm thấy căng thẳng tột độ, thân thể to lớn co rúm lại trên ghế, ánh mắt sợ hãi nhìn quanh, cho đến khi chạm phải Hạ Manh.
Hạ Manh nhướng mày, sau đó mấp máy môi không phát ra âm thanh, nhưng tên mập hiểu cô ta đang nói gì: "Đừng sợ." Hạ Manh nheo mắt lại, câu tiếp theo là: "Tôi sẽ chăm sóc cho anh thật tốt."
Lúc này tên mập lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Thực ra việc bị tách khỏi bác sĩ chỉ là một trong những nguyên nhân khiến anh ta sợ hãi, vẫn còn có một phần lớn là sự cổ quái của vở kịch canh ba đêm nay.
Tên của vở kịch này là - vớt tân nương.
Theo lời dặn dò của người phụ nữ trung niên, bốn người bọn họ được chọn ra, cần phải phân thành hai chiếc thuyền, hai người trong nhóm đầu Tất cả những gì bọn họ cần làm là, tìm thấy tân nương dưới nước, vớt cô ta lên, sau đó giao cho hai người khác, dùng thuyền đưa vào bờ.
Cuối cùng, lại do bốn người cùng nhau hợp lực, đưa "tân nương" về phòng Giang Thành.
Sau đó nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Đây mà là vớt tân nương cái gì, rõ ràng là vớt thi thể của nữ quỷ mới đúng!
Tên mập nghe thấy điều này, quai hàm của anh ta như muốn rớt xuống.
Anh ta còn tưởng tượng ra rằng mình lặn xuống dưới nước vào canh ba nửa đêm, mò mẫm khắp nơi trong làn nước hồ tối tăm và lạnh lẽo, tiếp theo trước mắt đột nhiên hiện lên một khuôn mặt sưng phù và thối rữa ...
Anh ta cảm thấy lúc đó mình sẽ sợ chết khiếp ngay tại chỗ.
So với tên mập, tâm tình của Trần Cường ổn định hơn một chút, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Những ngón tay nắm chặt và các khớp xương hơi trắng do máu lưu thông kém cho thấy chàng trai này không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Giang tiên sinh." An Hiên thấy tên mập sợ hãi liền an ủi nói: "Tôi và Trần tiểu thư sẽ giúp anh trông chừng thuyền, nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ lập tức đón các anh lên ngay."
"Vậy thì cảm ơn An tiên sinh rồi." Trần Cường thay mặt tên mập trả lời.
Để hành động tối nay diễn ra suôn sẻ, dưới sự gợi ý của An Hiên, mọi người tiến hành thảo luận chuyên sâu về các chỉ tiết đã biết của nhiệm vụ.
Kết luận cuối cùng là, bất luận là người tham gia vớt, hay là người đưa "tân nương" trở về, cùng với những người đang chờ trong phòng, không có ai được an toàn tuyệt đối.
Quỷ có thể giết người ở bất kì khâu nào.
Sắc trời đang tối dần, sau một hồi bàn luận, mọi người đều bận nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những thay đổi có thể xảy ra vào đêm nay.
Tên mập nhân lúc không ai chú ý đến mình, lén đến gần Giang Thành, bộ mặt vừa đưa đám, còn chưa kịp cảm khái xong, liền đã bị Giang Thành tàn nhẫn ngắt lời.
"Lúc ở dưới nước để tâm một chút." Giang Thành trông có vẻ như là tùy ý nói.
"Bác sĩ." Tên mập nhăn mặt nói: "Cái này không cần anh nói, lúc này tôi chỉ hân khâng thể moec hết †im (tâm) đầv người thôi" Nhưng vừa dứt lời, tên mập hình như lại phát hiện ra điều gì đó, dường như lại cảm thấy giả thiết mọc hết tim đầy người này còn khủng khiếp hơn cả gặp quỷ.
"Tôi không phải nói quỷ." Giang Thành không kiên nhẫn nhướng mày: "Là để tâm đến người xuống nước cùng với anh ý."
"Ý của anh nói là Trần Cường?" Tên mập mở to hai mắt.
Anh ta đột nhiên nuốt nước bọt, liếc đến chỗ Trần Cường một cái, đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi trong góc.
Tên mập quay đầu lại hỏi, giọng điệu run rẩy: "Anh cảm thấy anh ta có vấn đề?"
Đi xuống nước hồ lạnh lẽo và tối tăm cùng với một người mà ngay cả bác sĩ cũng cho là có vấn đề, cổ họng của tên mập cuộn lên, cảm thấy lần này thật sự là lành ít dữ nhiều rồi.
Chỉ cần liếc qua biểu cảm của tên mập, Giang Thành liền biết anh ta lại suy nghĩ lệch lạc rồi, bất đắc dĩ giải thích: "Hiện tại anh ta đương nhiên là không có vấn đề, nhưng sau khi các anh đi ra khỏi nước." Hắn ngưng một chút: "Thì khó mà nói trước được."
Nghe vậy, tên mập sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn bác sĩ cũng thay đổi: "Ý anh là quỷ sẽ giết chết anh ta ở dưới nước, sau đó cải trang thành bộ dạng anh ta, rồi cùng đi lên với tôi?"
"Vậy con quỷ đó tại sao không lựa chọn ra tay với tôi?" Tên mập chớp chớp mắt.
Dù sao thì anh ta cũng cảm thấy Trần Cường này không tệ, xem ra quỷ còn có xác suất thành công khi ra tay với mình hơn.
Giang Thành nhìn vào mắt tên mập, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai anh ta an ủi.
Một giây tiếp theo, hắn duỗi cổ, dùng giọng điệu không lớn lắm, nhưng trầm bổng nói: "Anh mập, vấn đề này anh hỏi rất hay!"