Chương 30: Bác sĩ, tôi không buồn ngủ chút nào
Chương 30: Bác sĩ, tôi không buồn ngủ chút nàoChương 30: Bác sĩ, tôi không buồn ngủ chút nào
Mũ lưỡi trai có vẻ tức tối, bước nhanh vài bước giơ nắm đấm như muốn đập nát cánh cửa phòng 404, nhưng nam nhân mặc vest đã nhanh hơn, tiến lên một bước ngăn anh ta lại.
Nam nhân mặc vest nhìn chằm chằm vào cửa phòng 404, sau đó nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Trở về trước đã, nơi này nhìn có vẻ không ổn lắm."
Sau khi trở lại phòng, nam nhân mặc vest quay người đóng cửa lại rồi cẩn thận khóa trái cửa.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai túm lấy mũ của mình ném mạnh xuống giường, quay người lại, giọng điệu khó nghe: "Âm thanh kia có phải là do hai tên bên phòng 404 giở trò quỷ không?"
Trên đầu của mũ lưỡi trai có vài vết sẹo sâu, vết sẹo lớn nhất bắt đầu từ sau đầu kéo dài đến sau tai, đây là một trong những nguyên nhân khiến anh ta luôn đội mũ lưỡi trai.
Anh ta rõ ràng là đã không còn trẻ như vẻ bề ngoài, trông cũng phải 30 tuổi rồi chỉ là cách ăn mặc trông trẻ trung.
Nam nhân mặc vest dựa vào tường, sắc mặt u ám đáng sợ, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc là không, mới vừa vào đây, trước mắt vẫn chưa biết điều kiện kích hoạt lệ quỷ là gì, tôi không tin bọn họ dám làm ra chuyện như vậy." Anh ta dừng lại, rồi nói tiếp: "Trừ khi đầu óc bọn họ không bình thường."
Sau khi được nam nhân mặc vest nhắc nhở, cơn tức giận của mũ lưỡi trai dần dần nguôi ngoai, anh ta vốn không ngốc, tự nhiên sẽ biết nam nhân mặc vest nói có lý.
Sắc mặt anh ta dần trở nên mất tự nhiên: "Cho nên một loạt âm thanh ma sát kia quả thực không phải là do người chơi tạo ra, mà là..." Anh ta nhìn nam nhân mặc vest, cuối cùng cũng không nói ra từ "quỷ".
Có một quy tắc bất thành văn trong thế giới ác mộng, sau khi nhiệm vụ bắt đầu, trừ khi cần thiết, nếu không chẳng ai muốn nhắc đến từ đó, giống như nhắc đến sẽ mang lại xui xẻo cho mình vậy.
"Cho đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cho nên đừng tự mình dọa mình." Nam nhân mặc vest nói: "Tránh lục đục nội bộ."
Anh ta cởi cúc áo chỉnh tề và hai nút trên cùng của áo sơ mi ra, sau đó hít một hơi thật sâu, nói với người bạn đồng hành: "Phòng 405 mà chúng ta chọn trên lý thuyết là vị trí an toàn nhất, hai bên trái phải đều có người ở, mạng. Vì vậy, bất kể bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể nắm bắt được ngay lập tức, chỉ cần đảm bảo chúng ta không phải là người đầu tiên đến là được."
Nghe vậy mũ lưỡi trai tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở: "Chúng ta phải cẩn thận một chút, tên gầy ở phòng 404 kia hình như là cố ý nhắm vào anh."
Nam nhân mặc vest mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng tỉnh, khinh thường nói: "Tôi sẽ chú ý, sau đó tìm cơ hội để cậu ta vĩnh viễn ở lại đây."
Nghe nam nhân mặc vest nói vậy, mũ lưỡi trai cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi bàn bạc với nam nhân mặc vest về chuyện gác đêm, anh ta đi ngủ trước.
Dù sao thì tinh lực có dồi dào hay không, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc có thể sống sót vượt qua ác mộng hay không.
Phòng 404.
Sau khi trở về phòng, Giang Thành không nằm xuống nữa, mà ngồi ở trên ghế, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tên mập cảm thấy đã đến lúc nói chuyện nghiêm túc, nên từ trên giường ngồi dậy, thò đầu ra ngoài nói: "Bác sĩ, anh cảm thấy đêm nay liệu có người chết không?"
Trong nhiệm vụ biệt thự trước, nam trung niên đã chết một cách kỳ lạ ngay trong đêm đầu tiên, cổ bị vặn 180 độ, ngón chân hướng về phía trước, mặt hướng về phía sau.
Đáng sợ hơn chính là, tên mập là người đầu tiên phát hiện ra, lúc đó anh ta còn đang ngơ ngác chuẩn bị đi toilet, kết quả bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế tại chỗ.
Bây giờ cảnh tượng hãi hùng đó thỉnh thoảng vẫn hiện ra trong đầu anh ta.
"Tôi cảm thấy chắc là không." Giang Thành suy nghĩ vài giây mới trả lời.
Tên mập thấp giọng nói: "Bác sĩ, anh đã nói là đêm nay chúng ta sẽ không tiến vào ác mộng, nhưng không phải là chúng ta đã tiến vào rồi đó thôi."
Giang Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên mập một lúc, đột nhiên nói: "Mập này, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện rất quan trọng."
"Anh nói gì bác sĩ?" Tên mập gật đầu rất tự nhiên, hiếm khi thấy bác sĩ manh mối quan trọng.
"Tối nay khi anh ngủ cẩn thận một chút, tốt nhất nên đắp chăn đến cằm." Giang Thành vừa nói vừa khoa tay múa chân, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tên mập không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, rồi quấn chăn lên người, thận trọng hỏi: "Sao anh lại nói như vậy?"
Giang Thành vỗ vỗ tay đứng dậy: "Bởi vì như vậy ban đêm có quỷ đến bẻ cổ anh, anh còn có thể giãy giụa một chút."
Tên mập: "..."
Có lẽ là bởi vì thấy tên mập run rẩy quá đáng thương, hoặc là lương tâm cắn rứt, nên Giang Thành chủ động nói để mình gác đêm, bảo tên mập đi ngủ trước, đến thời gian sẽ đánh thức anh ta dậy, cả hai lại đổi ca.
Nhưng tên mập lắc đầu nguầy nguậy, thở dài nói: "Không cần đâu bác sĩ, câu chuyện anh vừa kể hưng phấn quá, bây giờ tôi cứ nhắm mắt lại là thấy có quỷ bẻ cổ mình, tôi không buồn ngủ chút nào."
Nếu như tên mập cứ khăng khăng như vậy, Giang Thành cũng đành thỏa hiệp, giao hẹn thời gian để tên mập đánh thức mình, rồi đi ngủ trước.
Tên mập ngồi ở trên giường, toàn thân quấn chăn kín mít, cứ như vậy, anh ta không thể ngăn được cơn ớn lạnh đang toát ra ngoài.
Nói thật, vừa bước vào tòa ký túc xá này, anh ta đã có một dự cảm rất xấu, có gì đó không ổn.
Nhưng cẩn thận quan sát một lượt, anh ta lại không tìm được cảm giác kỳ quái đó từ đâu mà ra.
Khi Giang Thành nói hắn có dự cảm, trong lòng tên mập thực ra cũng có dự cảm, anh ta cảm thấy đêm nay khả năng cao là sẽ có người chết.
Không có cơ sở nào, chỉ thuần túy là trực giác của tên mập.
Cái rễ bẻ cổ có thể nói đã cắm sâu trong lòng tên mập, anh ta thay đổi tư thế ngồi tận mấy lần đều cảm thấy không an toàn.
Cuối cùng anh ta dựng gối lên đặt vào cạnh tường, sau đó dựa lưng vào gối, như vậy lưng sẽ dựa vào tường, chắc là sẽ không bị quỷ bẻ gãy cổ.
Một lúc sau, chỗ Giang Thành đã vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Tên mập không khỏi khâm phục Giang Thành, bất kể lúc nào, ở đâu, muốn ngủ là đều có thể ngủ được.
So với việc phân công rõ ràng của phòng 404 và 405, thì mấy người phòng 406 kém hơn rất nhiều. Hơn nữa trong phòng chỉ có hai cái giường, đồng nghĩa với việc một người chỉ có thể qua đêm trên ghế.
Hai nam một nữ, nhưng kết quả lại là nữ chiếm ưu thế.
Nữ nhân trông không có gì đặc biệt, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt sắc bén như dao.
Nếu như Giang Thành ở đây, chắc còn có thể nhìn ra từ vòng eo thẳng tắp của nữ nhân, đến vết chai trên kẽ ngón trỏ và ngón cái, phán đoán có thể cô ta là một người luyện võ, thậm chí đã từng đụng vào súng.
Nhưng hai nam nhân này không có bản lĩnh như vậy, chỉ có thể nhìn ra nữ nhân không dễ chọc.
Hơn nữa tuyệt đối không phải lần đầu tiên vào ác mộng, nếu không đã không bình tĩnh như vậy.
Nữ nhân chiếm chiếc giường tốt nhất trong phòng, sát tường, cách xa cửa sổ.
Vì dù sao thì không ai biết lúc nào bên ngoài cửa sổ sẽ xuất hiện một khuôn mặt xanh lè.
Nam nhân áo may ô và một nam nhân còn lại đều là lần đầu tiên bước vào ác mộng, hai người ngồi cạnh nhau trên giường, trông cực kì bất an.