Chương 31: Mục tiêu
Chương 31: Mục tiêuChương 31: Mục tiêu
"Này..." Nam trung niên áo may ô nhìn khuôn mặt nghiêng của nữ nhân, khóe miệng khẽ run, cho đến khi mở miệng mới phát hiện ra mình không biết tên của đối phương, trên mặt lộ ra sự ngượng ngùng: "Tôi có thể biết tên cô là gì không?"
Nữ nhân liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Dư Văn."
Giọng nói của cô ta rất đặc trưng, mang chút thăng trầm của giọng khói hiếm thấy.
Nữ nhân chịu trả lời câu hỏi dường như đã mang đến một tia hy vọng cho nam trung niên áo may ô, anh ta vội vàng thẳng người, làm ra vẻ nghiêm túc đàm phán, hơi nghiêng người về phía trước, mang theo một chút nịnh nọt: "Cô Dư, xin chào, tôi tên là Chu Thái Phúc, gia đình tôi kinh doanh trang sức."
Nữ nhân tự xưng là Dư Văn quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ rất hứng thú: "Nói tiếp đi."
Chu Thái Phúc liếm liếm môi: "Tôi có thể nhìn ra cô Dư không phải là người bình thường, đối phó với tình huống hiện tại chắc là tương đối có kinh nghiệm rồi, cho nên..."
"Cho nên anh muốn tôi bảo vệ anh, chờ sau khi ra ngoài sẽ trả cho tôi một khoản lớn tiền bảo vệ." Dư Văn đột nhiên cười: "Có phải không? Anh Chu."
Chu Thái Phúc vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cô Dư, chỉ cần cô có thể bảo vệ tôi sống sót ra ngoài, thì thù lao không thành vấn đề, cô nhất định sẽ hài lòng."
"Tôi nhất định sẽ hài lòng..." Dư Văn sờ sờ cằm, như là đang thực sự suy xét đến chuyện này.
Thấy thái độ của Dư Văn, nam nhân còn lại ngồi bên cạnh nam trung niên áo may ô không thể ngồi yên được nữa, lập tức nói: "Cô Dư, mong cô cũng có thể giúp tôi, mặc dù tôi không giàu có như anh Chu, nhưng nếu còn sống rời khỏi đây, tôi có thể bỏ ra mọi thứ."
"2" Dư Văn nghiêng đầu, giống như cũng có hứng thú với để nghị của người sau.
Không ngờ, Chu Thái Phúc vốn tưởng đã tìm được người chống lưng, chỉ vào nam nhân kia lớn tiếng khiển trách: "Cô Dư đã hứa với tôi trước rồi, cộng thêm anh nữa là thế nào?"
Anh ta quay đầu nhìn Dư Văn, thẳng thừng nói: "Cô Dư, cô chỉ cần chuyên tâm chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi là được rồi, bất luận tên nghèo này có trả bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả gấp đôi, không!" Anh ta ra sức xua tay: "Tôi trả gấp 10!"
"Anh đúng là hào phóng thật đấy." Dư Văn thở dài.
Mím mím môi, Chu Thái Phúc lập tức hưng phấn, run rẩy đứng lên, nói: "Cho nên, cô Dư, cô đồng ý rồi?"
Dư Văn không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, sắc mặt đầy ý vị sâu xa hỏi lại: "Ông chủ trang sức, anh Chu Thái Phúc, anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của ác mộng là gì?"
"Ý nghĩa?" Chu Thái Phúc ngây người ra, ý nghĩa cái gì có quan trọng không?
Không phải ưu tiên hàng đầu bây giờ là suy nghĩ làm thế nào để sống sót thoát ra ngoài hay sao?
Hoặc là ngồi xuống và thương lượng một mức giá.
Không ngờ Dư Văn còn không thèm nhìn, cho Chu Thái Phúc một cảm giác là, anh ta có đáp án hay không đều không quan trọng, mà cảm giác này làm cho anh ta vô cùng khó chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, mình đang cầu cứu người ta, nên chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng.
"Công việc của tôi khá đặc biệt." Dư Văn chậm rãi nói, cô ta dựa vào lưng ghế, thể hiện trạng thái cực kỳ thoải mái: "Có người trả tiền cho chúng tôi để làm một số việc, đương nhiên..." Cô ta bổ sung: "Không phải một nơi như đất nước của chúng ta, mà ở những nơi có chiến tranh, vì vậy cũng có người gọi chúng tôi là lính đánh thuê."
Ánh mắt cô ta dần thất thần, giống như rơi vào hồi ức lâu lắm rồi: "Nơi đó vô cùng nghèo đói, thứ duy nhất có thể hấp dẫn chúng tôi chỉ có tiền, mà chúng tôi vì tiền cũng tình nguyện làm bất cứ chuyện gì." Cô ta dừng lại một chút, sau đó cúi đầu lặp lại lần nữa: "Tôi đang nói là... bất cứ chuyện gì"
Chu Thái Phúc cảm thấy sự tình phát triển có hơi chệch hướng, run giọng nói: "Dư... cô Dư, rút cuộc cô muốn nói gì?"
"Không có gì." Dư Văn đưa tay vén tóc ở thái dương.
Nhưng kỳ lạ là, động tác này không hề lộ ra một chút cảm giác nữ tính nào trên người cô ta, mà là cảm giác tiêu điều như gió thu cuốn hết lá vàng.
Cho dù là nam trung niên áo may ô, hay là nam nhân bên cạnh, hai người đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh. lạnh lẽo đó lại hiện lên trong mắt, trong đôi mắt đen láy kia dường như có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng.
"Ở thế giới hiện thực, của cải và quyền lực có thể giúp anh muốn làm gì thì làm, nhưng hãy hiểu, ở đây là thế giới ác mộng, tất cả những gì anh có thể tự hào và khoe khoang trong thế giới hiện thực chỉ là một cái rắm."
"Muốn sống được ở đây, chỉ có thể dựa vào cái này." Cô ta uốn cong đầu ngón tay, gõ gõ vào đầu mình, đột nhiên cười: "Đây cũng là lý do tại sao tôi thích nơi này."
"Vì vậy, hãy tôn trọng nơi này, cũng như các quy tắc ở đây."
Phòng 407.
Nữ đồ ngủ khủng long cuộn tròn run rẩy trên giường, chiếc chăn quấn hết cả người cô ta, chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ.
"Chị sườn xám ơn." Giọng nói cô ta run rẩy: "Âm thanh đó vẫn còn, hình như chỉ cách chúng ta có một bức tường."
Khuôn mặt của nữ sườn xám không còn bình tĩnh nữa, mới mười mấy phút trước, nữ đồ ngủ khủng long đột nhiên nói với cô ta rằng mình nghe thấy một loạt âm thanh cọ xát kỳ lạ.
Điều này khiến cô ta lập tức nghĩ đến âm thanh mà hai người trong phòng 405 đã nghe thấy.
Chẳng lẽ... thứ đó đã chuyển hướng mục tiêu?
Cô ta không khỏi bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, chắc là không, thông thường nếu thứ đó đã thật sự nhắm vào người 405 rồi, thì sẽ không thay đổi mục tiêu nữa.
Điều duy nhất khiến nữ sườn xám cảm thấy may mắn là bản thân không nghe thấy cái gọi là âm thanh ma sát kia.
Bất luận thế nào, phòng 407 này cũng không thể ở lại được nữa, thứ đó đã nhắm vào nơi này, mà có khả năng cao là nữ đồ ngủ khủng long ngây ngô không hiểu gì kia sẽ là nạn nhân đầu tiên của đêm nay.
"Em gái." Nữ sườn xám hỏi: "Bây giờ em vẫn còn nghe thấy âm thanh ma sát đó sao?"
Cô ta đang xác nhận lại lần cuối.
"Vâng." Nữ đồ ngủ khủng long liên tục gật đầu, hiển nhiên là đã cực kì sợ hãi: "Nhưng không còn rõ như lúc nãy nữa, âm thanh đó hình như không ngừng chuyển động."
Cô ta dùng ngón tay mô phỏng vị trí của âm thanh, dọc theo bức t%3no. từnad chút từna chút chỉ vào aần nữ s#3n vám. "Chị ơi." Nữ khủng long như sắp khóc thành tiếng: "Âm thanh đó hình như ở trên đầu chị."
"Cái gì?!"
Nữ sườn xám đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng trên đầu trống rỗng không có gì cả.
Điều đáng sợ hơn nữa là cho đến nay cô ta vẫn chưa nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Đêm, trong tai cô ta yên tĩnh như đã chết vậy.
Cô ta nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, chẳng lẽ ngay từ đầu đã phán đoán sai, nghe thấy tiếng ma sát không phải là dấu hiệu quỷ sẽ giết người, mà là người không nghe thấy mới chính là mục tiêu!
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Lý do rất đơn giản, nếu như người nghe thấy tiếng ma sát là mục tiêu mà quỷ đánh dấu, vậy thì người chết đầu tiên phải là hai người trong phòng A05.
Nói theo cách khác, nếu như người của phòng 405 đã chết rồi, vậy thì đêm nay sẽ không có ai chết nữa, tiếng ma sát sao có thể vẽ thêm chuyện tìm đến bọn họ nữa?