Chương 307: Dưới làn nước đen
Chương 307: Dưới làn nước đenChương 307: Dưới làn nước đen
Dưới sự chăm chú dõi theo của mọi người, một chiếc thuyền có kích thước lớn hơn một vòng so với chiếc thuyền bọn họ đang ngồi từ từ ra khỏi màn sương.
Khoảnh khắc bọn họ nhìn rõ chiếc thuyền, vẻ mặt của bốn người đều có những thay đổi ở nhiều mức độ khác nhau.
Chiếc thuyền này là một chiếc thuyền mái hiên kiểu cũ, với một khoang thuyền hình vuông bên trên, nhưng điều khiến bọn họ thực sự kinh sợ là, chiếc thuyền này được sơn màu đỏ tươi từ trên xuống dưới, trông rất chói mắt.
Trôi nổi trong sương mù, không giống thuyền, ngược lại trông như một chiếc quan tài màu đỏ như máu.
Xem ra đây chính là chiếc thuyền thứ hai của bọn họ.
Cũng là chiếc của An Hiên và Hạ Manh.
Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng tất cả những người có mặt đều có chung một suy nghĩ, chiếc thuyền màu đỏ như máu này, nhất định sẽ dùng để chở thi thể, cũng chính là "tân nương" mà bọn họ chuẩn bị vớt lên.
Không còn do dự nữa, An Hiên chậm rãi dùng lực, đưa thuyền lại gần một chút, sau đó khi hai chiếc thuyền còn cách nhau khoảng một mét, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nhảy lên chiếc thuyền đỏ như máu.
Trên thuyền không có gì bất thường, Hạ Manh cũng nhảy qua, khi hai người đang kiểm tra thuyền, bọn họ phát hiện chiếc thuyền ẩn trong sương mù này không hề mới như tưởng tượng, mà cực kì cũ.
Màu đỏ như máu trên đó không phải là máu mà là sơn, nhìn xa thì có vẻ ổn nhưng lại gần thì thấy lốm đốm và đã rụng nhiều chỗ. Màu gỗ nguyên bản bên trong đã lộ ra bên ngoài.
Toàn bộ con thuyền tựa như đã bị ngâm trong nước rất lâu, hơi nước cực kì nặng, có một số chỗ đã mục nát, tay nắm đóng mở khoang thuyền chỉ cần hơi dùng một chút lực, là có thể kéo ra một mảng gỗ mục.
Trên khoang thuyền thỉnh thoảng còn có nước nhỏ giọt xuống.
"Chiếc thuyền này trông không giống như chiếc bình thường ở trên hồ." An Hiên ngồi xổm trước cửa khoang thuyền, nhìn chằm chằm vào bên trong khoang thuyền nói: "Trông giống như một chiếc thuyền bị chìm vừa được vớt lên."
Ha Manh †rầm mắc hồi lâu mới nói: "Không lo đước nhiều như vây nữa rồi, để bọn họ xuống nước trước đi."
Thời gian có hạn, theo quy định, bọn họ buộc phải tìm ra thi thể của nữ quỷ trước khi tiếng trống thứ hai vang lên.
Ném sợi dây qua, tên mập và Trần Cường buộc sợi dây quanh eo, sau đó giúp nhau kiểm tra xem nó có chắc chắn không, nhìn mặt hồ tối đen, trong lòng tên mập run lên.
Nhưng không có cách nào khác, xuống dưới có thể sẽ chết, nhưng nếu không xuống thì chết chắc.
Trần Cường cũng có vẻ rất sợ hãi, nhưng vẫn động viên tên mập nói: "Anh mập, nếu dưới đó gặp nguy hiểm gì thì cứ ra hiệu cho tôi, tôi sẽ tới giúp anh."
"Đa tạ." Tên mập gật đầu với Trần Cường: "Anh cũng vậy, gặp nguy hiểm thì giơ tay ra hiệu cho tôi biết."
Tên mập có ấn tượng khá tốt với Trần Cường, anh ta có vẻ không tính toán cho lắm, lúc trước chọn trang phục cũng để mình chọn trước.
Nếu trong khả năng của mình, tên mập nghĩ sẽ giúp anh ta một tay.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hạ Manh đứng ở mũi thuyền thúc giục: "Chuẩn bị xong rồi thì tranh thủ thời gian đi."
Tên mập nhìn mặt nước hồ đen kịt, nuốt nước bọt nói: "Xuống ở đây luôn à? Thỉ ... tân nương ở dưới nước gần đây sao?"
Anh ta ngẩng đầu nói: "Nhưng sao tôi nhớ Sư Liêu Trí nói là ở gần bờ?"
"Anh ngoảnh đầu lại nhìn xem." An Hiên nói xen vào.
Quay đầu lại, tên mập phát hiện sương mù phía sau đã tiêu tan đi một chút, cách đó không xa chính là bờ, bờ kè bằng đá thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, chính là vị trí nơi ngón tay của Sư Liêu Trí ban ngày đã chỉ.
"Sau khi đi xuống, chúng ta sẽ liên lạc thông qua sợi dây này." An Hiên kéo sợi dây nối với thắt lưng của bọn họ, tên mập và Trần Cường có thể cảm nhận rõ ràng lực phát ra từ sợi dây: "Kéo một lần, biểu thị cần phải đi lên để lấy không khí, kéo nhanh hai lần biểu bị gặp phải nguy hiểm, chúng tôi sẽ kéo nhanh các anh lên ngay lập tức, phát hiện thi thể thì kéo ba lần."
"Dưới nước rất tối, sau khi xuống dưới, cố gắng di chuyển trong phạm vi mà đối phương có thể cảm nhận được lẫn nhau." An Hiên lo lắng nói thêm: "Nhất định không được tách ra."
"Ùm!" Hai người lần lượt xuống nước, Trần Cường xem ra đã có kinh nghiệm lặn, động tác tương đối linh hoạt, có điều lại khổ cho tên mập, anh ta chỉ biết nín thở rồi lặn theo xuống dưới.
Nhưng điều khiến bọn họ vui mừng là nước không sâu như bọn họ nghĩ, hơn nữa vẫn có một chút ánh sáng, người chưa qua huấn luyện dưới nước rất khó mở mắt, nhưng vào lúc này, cả hai đều làm được.
Tên mập phồng má, cẩn thận dò dẫm dưới nước bằng hai bàn tay mũm mĩm.
Đây là một loại cảm giác vô cùng đáng sợ và quỷ dị, anh ta vừa hy vọng sờ được thứ gì đó, lại vừa không hy vọng chạm vào thứ gì đó.
Trần Cường ở ngay phía sau anh ta.
Hai người đã thống nhất trước khi xuống nước là phải ở gần nhau nhất có thể và nương tựa vào nhau.
Trái ngược với suy nghĩ trước đó, đáy hồ rất sạch sẽ, không có nhiều chướng ngại vật lộn xộn, tên mập thậm chí còn nắm được một nắm cát mịn.
Trần Cường cũng có những nghỉ vấn tương tự, bọn họ đều có một loại cảm giác không thể gọi là cảm giác, hình như ... ở đây trông không giống như có thi thể.
Nín thở khi lặn cũng không bằng nín thở trên đất liền, rất nhanh, tên mập không chịu nổi nữa, anh ta chọc vào Trần Cường phía sau, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu kéo dây đi lên.
Điều khiến hai người yên tâm là sau khi người bên trên nhận được thông tin, lập tức bắt đầu kéo sợi dây, Trần Cường bởi vì lặn nước tốt hơn nên cũng tự mình cũng dùng lực theo, vậy nên tốc độ nhanh hơn một chút.
Ngược lại, tên mập động tác rất vụng về, chật vật vung chân, cố gắng hết sức để nhảy lên, bên trên đã hiện ra đường nét hình dáng chiếc thuyền.
"Bộp!"
Không để ý, đầu anh ta đập mạnh vào đáy thuyền một cái.
Cú va chạm này khiến tên mập choáng váng đầu óc, một tay anh ta nắm chặt sợi dây, tay kia vung mạnh hết sức, vô thức hy vọng tóm được mép thuyền hay thứ gì khác và ra khỏi nước càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng, trong lúc hoảng loạn anh ta đã nắm được một bàn tay, ngay lúc anh ta đang vui mừng nhìn về hướng bàn tay xuyên qua làn nước hồ đục ngầu, thì bất giác rùng mình một cái.
Nửa giây sau, một cảm giác lạnh hơn nước hồ gấp mười lần nhanh chóng xâm nhập vào toàn thân . thuyền, thi thể mặc hí phục màu đỏ tươi, gần như hòa vào làm một với đáy thuyền màu đỏ như máu, tứ chi ngâm trong nước bồng bềnh theo dòng nước, giống như cây cỏ nước bị dao khuấy nát.
Mà điều khiến tên mập suy sụp nhất chính là, tay phải của anh ta... đang nắm lấy bàn tay tưởng như không xương, lạnh lẽo và trơn trượt lạ thường của thi thể đó.
Một dòng nước tràn tới, khuôn mặt xanh xao thối rữa của thi thể không dập dìu chuyển động quay về phía anh ta, giây tiếp theo, tên mập tựa hồ đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, anh ta không thể nhịn được nữa, đôi mắt vốn dĩ sắp không mở ra nổi đột nhiên trừng lớn .......
"Xảy ra chuyện rồi!" Tả Tinh trong phòng cũng không nhịn được nữa, ngồi dậy.
Ngay tại thời điểm vừa rồi, tất cả bọn họ đều đã nghe thấy tiếng trống thứ ba.
Theo như quy tắc, bốn người ra ngoài trước đó phải đưa "tân nương" vớt lên trở về trước khi tiếng trống thứ ba vang lên.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi...
Cổ họng cuộn lên dữ dội, Vưu Kỳ nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi không thể che giấu: "Tại sao ... tại sao không có một ai quay lại? Bọn họ rút cuộc đã gặp phải chuyện gì?"