Chương 308: Động cơ giết người
Chương 308: Động cơ giết ngườiChương 308: Động cơ giết người
"Chúng ta có cần ra ngoài tìm không?" Vưu Kỳ dò hỏi: "Nếu không cứ chờ đợi như vậy, tôi sợ rằng..."
"Muốn đi mấy người đi, tôi sẽ không đi đâu!" Giọng nói của Sư Liêu Trí từ trong góc truyền đến, nghe có vẻ rất chống cự: "Anh không nghe quy tắc sao? Ra ngoài, chính là chết."
Sắc mặt Vưu Kỳ lập tức trở nên khó coi.
Tả Tỉnh cũng đã nghe ra, lời vừa rồi của Vưu Kỳ cũng chỉ là phàn nàn thôi, cho dù thật sự có bảo anh ta ra ngoài, e rằng anh ta cũng sẽ không đi.
"Hách tiên sinh." Xoay người lại, Tả Tinh nhìn Giang Thành vẫn một mực im lặng, đột nhiên nói: "Anh có ý tưởng gì không?"
Nghe vậy, Giang Thành ngập ngừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Tả Tinh, dần dần, trên khuôn mặt vốn tương đối bình tĩnh của hắn bắt đầu xuất hiện dao động, cuối cùng ngay cả đồng tử cũng bắt đầu thay đổi, cả người bắt đầu run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng của Giang Thành, Tả Tỉnh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cô ta vô thức nhìn xung quanh, lo lắng Giang Thành đã nhìn thấy thứ gì nguy hiểm mà mình chưa nhận ra.
"Tả tiểu thư." Giang Thành run rẩy nói: "Tôi sợ, cô nhất định phải bảo vệ tôi!"
Vưu Kỳ cực kì xem thường biểu hiện lúc này của Giang Thành, nhịn không được nói: "Nếu như thực sự xảy ra chuyện, mọi người đến tự bảo vệ mình còn khó, ai còn dư sức cứu anh nữa?"
Giang Thành cũng không để ý, ôm chặt lấy mình, tiếp tục tự lẩm bẩm: "Đáng sợ quá! Chỉ một vở kịch thôi, mà đột nhiên bốn người đều không còn nữa, tôi thấy chúng ta cũng nguy hiểm rồi."
"Anh cũng không cần bi quan như vậy." Tả Tinh tựa hồ nhận ra điều gì đó, nhìn về phía cửa nói: "Bọn họ chỉ là xảy ra chuyện thôi, nhưng không thể nào đều chết hết được, tôi không tin là có loại nhiệm vụ khó khăn đến như vậy."
"Thật sao?" Giang Thành nhìn Tả Tinh, liếm môi nói: "Tôi còn nhỏ tuổi lắm, cô đừng có lừa tôi!"
Tâm tình của Sư Liêu Trí càng ngày càng bất ổn, ban ngày anh ta đã thoát được một kiếp nạn khỏi sự truy sát của quỷ, thường xuyên hoài nghị, mục tiêu của quỷ có thể không hề thay đổi, rất có thể đêm nay sẽ lại đến tìm mình. "Mấy người có thể nói cái gì hữu dụng một chút được không?" Sư Liêu Trí đột nhiên lớn tiếng nói: "Tình hình bên ngoài đến bây giờ còn chưa biết là như thế nào, có lẽ ... có lẽ là có quỷ đứng ngoài cửa, chờ đê giết chúng ta!"
Mặc dù lời anh ta nói ra chỉ là tức giận, nhưng loại suy đoán ẩn chứa nỗi sợ hãi chưa biết này vẫn mang đến cho những người trong phòng một áp lực vô hình, suy cho cùng, không ai có thể chắc chắn liệu lời anh ta nói có khả năng xảy ra hay không.
Bảo bọn họ mở cửa, đó là điều tuyệt đối không dám.
Lưu lại trong phòng, đó là yêu cầu của nhiệm vụ.
Tả Tỉnh đương nhiên không để tâm đến lời nói vô nghĩa của Sư Liêu Trí, nhưng lời phàn nàn vừa rồi của Giang Thành đã khiến cô ta có chút cảm hứng.
Đi ra ngoài tổng cộng có bốn người, quỷ không thể nào một lần giết nhiều người như vậy.
Nhưng ... nếu như bọn họ không chết, vậy tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa quay trở lại?
Phải biết rằng, theo quy định, trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, bọn họ phải quay lại rồi.
Nói theo đúng nghĩa thì vở kịch vớt tân nương này của bọn họ đã thất bại.
Là bị thứ gì đó giữ chân rồi sao?
Bị giữ chân trên hồ?
Suy nghĩ một lúc, trong mắt Tả Tinh hiện lên một tỉa nghỉ ngờ, cô ta cảm thấy không giống, thay vì nói bị giữ chân, chỉ bằng nói rằng bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó.
Mà sau khi chuyện này xảy ra, những người khác ở bên ngoài cũng không dám quay lại nữa.
Không dám ...
Hai mắt Tả Tinh sáng lên, đúng vậy, từ này hiện lên trong đầu cô ta như một linh cảm lóe lên, vừa xuất hiện, liền cảm thấy cực kỳ thích hợp.
Những người bên ngoài chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó trong quá trình làm nhiệm vụ, mà phát hiện này khiến bọn họ không dám quay lại.
Thậm chí sẵn sàng phá vỡ quy tắc.
Nhưng ... rút cuộc nó là gì? tưởng vô cùng đáng sợ.
Quỷ!
Nhất định là quỷ!
Trong căn phòng này có quỷ, cho nên những người bên ngoài mới không dám quay lại.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được chuyện đang xảy ra.
Hơn nữa đồng thời cô ta cũng tìm được một bằng chứng khác đủ để chứng minh cho suy đoán của mình.
Tiếng trống.
Nói chính xác là tiếng trống thứ tư.
Giữa tiếng trống thứ nhất và tiếng trống thứ hai, là phải vớt được thi thể của nữ quỷ.
Giữa tiếng trống thứ hai và tiếng trống thứ ba là đưa thi thể quay về phòng an toàn.
Vậy ý nghĩa của tiếng trống thứ tư là gì?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian giữa tiếng trống thứ ba và tiếng trống thứ tư chỉ để mọi người ở lại trong phòng với thi thể của nữ quỷ?
Không đúng
Đây là gợi ý!
Khoảng thời gian giữa tiếng trống thứ ba và tiếng trống thứ tư mới là động cơ giết người thực sự!
Quỷ sẽ ra tay giết người trong khoảng thời gian này.
Người ở bên ngoài đã đoán ra điểm này, cho nên mới không quay lại nữa.
Bởi vì ... quỷ đã trà trộn vào trong rồi.
"Tả tiểu thư!" Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Tả Tỉnh.
Giọng nói đó rất gần, như thể nó ở ngay sau lưng vậy.
Đó là giọng nói của Sư Liêu Trí.
Thân thể Tả Tinh vô thức run lên, chiếc cốc chứa đầy trà trong tay rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
"Cô đang nghĩ gì vậy, cô Tả?"
Sư Liêu Trí vẫn là bộ dạng như cũ, tỏ ra vô cùng khủng hoảng, sốt ruột lo lắng đi tới, tựa hồ thực sự rất muốn biết Tả Tinh đang suy nghĩ gì. cũng tránh né ánh mắt của Sư Liêu Trí.
"Tả tiểu thư, cô nghĩ ra cái gì nhất định phải nói ra, không nên giấu giếm." Mặt Vưu Kỳ sa sầm xuống, không ngừng nuốt nước miếng, như thể một giây nữa sẽ chết vậy: "Chúng ta phải đoàn kết lại, nếu không chắc chắn sẽ không thể sống sót."
"Tôi biết rồi." Tả Tinh liếc nhìn Vưu Kỳ, lãnh đạm nói.
Cô ta chưa bao giờ lại ghét ai nhiều như bây giờ, Vưu Kỳ tên đần độn này.
Sư Liêu Trí có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Tả Tinh, ánh mắt anh ta đánh giá trên mặt Tả Tinh.
Tả Tỉnh cố gắng hết sức quay mặt đi né tránh, nhưng ánh mắt lạnh lùng khác thường đó vẫn kích thích cô, khiến cô càng tin chắc vào phán đoán của mình.
"Thế à." Sư Liêu Trí chậm rãi đi về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tả Tinh.
Để phân tán sự chú ý của mình, Tả Tinh thử nhìn Giang Thành, nhưng lại phát hiện ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Tả Tinh chớp mắt tò mò nhìn theo hướng nhìn của Giang Thành, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm xuống dưới đất, trên mặt đất có rất nhiều nước, nguyên nhân là do vô tình làm vỡ tách trà, gần mặt nước có rất nhiều mảnh vụn sứ.
Ngay khi cô đang thắc mắc mục đích của Giang Thành, giây tiếp theo, ánh mắt cô ta chợt dừng lại ở dấu giày gần vết nước.
Dấu giày là do Sư Liêu Trí để lại, chúng cứ nối tiếp nhau cho đến tận giường.
Sư Liêu Trí lúc này đang đứng trước giường.
Những dấu giày rất kì lạ, loại kì lạ không thể nói ra được.
Cô ta lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Thành đang nhìn về hướng ngược lại lúc trước.
Theo tầm nhìn của hắn, có một chiếc chậu rửa kiểu cũ ở trong góc.
Toàn thân làm bằng gỗ sơn đen, bên trên có đặt một chậu nước, một chiếc gương đồng hơi lốm đốm treo phía trên cùng, bởi vì bị một chiếc khăn mặt treo phía trên chắn mất hơn một nửa, cho nên không dễ nhận thấy cho lắm.
Nhưng phần gương đồng còn lộ ra lại không nghiêng không lệch, đang chiếu trọn phần thân dưới của Sư Liêu Trí bên trong, Tả Tinh chỉ liếc Chân của Sư Liêu Trí... là bị ngược. Ngón chân hướng về sau, gót chân phía trước.