Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 309 - Chương 309: Mở Cửa

Chương 309: Mở cửa Chương 309: Mở cửaChương 309: Mở cửa

Không giống như sự hoảng loạn không che giấu của Tả Tinh, khuôn mặt của Giang Thành gần như không biểu lộ cảm xúc nào, hắn là phát hiện ra bất thường ở dấu giày của Sư Liêu Trí, dấu giày của anh ta ... là bị ngược.

Hắn liền lập tức nhớ tới động tác diễn tả của tên mập.

Tên tiểu ăn xin kia vừa đi lùi vừa chỉ vào chân mình, điều muốn nhắc nhở chính là cái này.

Chân của quỷ là bị ngược.

Sư Liêu Trí quả nhiên là quỷ ngụy trang, Sư Liêu Trí thật sớm đã chết ở trong lầu gác, Giang Thành trước đó vẫn luôn thắc mắc, Sư Liêu Trí rút cuộc là làm thế nào mà trốn thoát được, bây giờ coi như cũng đã có câu trả lời.

Sau khi phát hiện ra bất thường trong gương, Tả Tinh vô thức liếc nhìn vị trí của Sư Liêu Trí, không ngờ rằng, Sư Liêu Trí giống như cảm nhận được, nên đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt u ám không một chút cảm xúc.

"Cô nhìn tôi ... làm gì?" Sư Liêu Trí từng bước một đến gần Tả Tinh, cảm giác lạnh lẽo trên người anh ta giống như thực chất, khiến người ta phải sợ hãi từ tận đáy lòng.

Vưu Kỳ từ nơi mình đứng không nhìn thấy được khuôn mặt của Sư Liêu Trí, anh ta vô thức muốn đến khuyên nhủ, nhưng mới đi được mấy bước, liền cảm thấy một cỗ ớn lạnh, nên bước chân cũng bất giác dừng lại.

Giang Thành lặng lẽ lui về phía sau, sau lưng hắn chính là cửa sổ, nếu vạn bất đắc dĩ, có thể nhảy ra ngoài cửa sổ rời di.

Sắc mặt Tả Tỉnh tái nhợt, cô ta nhìn Sư Liêu Trí bước từng bước một đi đến.

Thoát!

Phải trốn thoát!

Nhưng phải nghĩ ra một lý do đủ chính đáng để không chọc giận con quỷ, nếu không cô ta cũng sẽ chết.

Ngay đúng lúc này-

"Bùm! Bùm! Bùm!" Có người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất chậm, cũng không được coi là mạnh, nhưng trong môi trường im lặng như vậy, lại có vẻ đặc biệt đột ngột.

1/ Liên Trí bỉ tiếnn aõ ceWa hấn dẫn: bước chân liền dnd lai. châm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.

Quay đầu lại, Giang Thành nhìn về phía cửa, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên giấy dán cửa phản chiếu một bóng người, nhưng điều khiến Giang Thành cau mày chính là, bóng người này cực kì trương phình.

Trong lòng chợt ớn lạnh, màn đêm yên tĩnh như vậy nhưng không ai nghe thấy tiếng bước chân của người đến, những ngón tay mảnh khảnh của Tả Tỉnh không ngừng run rẩy, trong con ngươi có thứ gì đó nhanh chóng lóe lên.

Chẳng lẽ ... chẳng lẽ không chỉ có một con quỷ?

Tả Tinh càng nghĩ càng sợ hãi, kế hoạch trốn thoát mới hình thành của cô ta giờ đã bị nỗi sợ hãi lấn át, cô ta thậm chí không thể biết được những gì mình nhìn thấy trước mắt có phải là ảo ảnh hay không.

Có khi nào... có khi nào Sư Liêu Trí không phải là quỷ, những dị thường mà cô ta nhìn thấy chỉ là thuật che mắt của quỷ, mục đích là để cô ta trốn khỏi căn phòng, con quỷ thật sự là đang đứng canh ngoài cửa.

Cái ở bên ngoài ... mới là quỷ.

Sự hoảng loạn sẽ hủy diệt rất nhiều ý chí của một người, cho dù Tả Tinh đã được huấn luyện, nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng đâu phải là thứ mà sức người có thể chống lại.

Cô ta không còn thời gian nữa rồi, phải nhanh chóng đưa ra quyết định thôi.

"Có ... có ai không?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, Giang Thành cau mày, vậy mà lại là giọng của tên mập, nhưng giọng nói của anh ta nghe có vẻ kì lạ.

Một lúc sau không nghe thấy tiếng trả lời, tên mập nói tiếp: "Là người phụ nữ trung niên bảo tôi tới, nói là ... nói là Hoàng thiếu gia lại đổ bệnh rồi, cần có ... cần có đại phu xem bệnh cho ngài." Ngưng một chút, anh ta lại nói tiếp: "Xin hãy mở cửa cho tôi."

Giọng nói của tên mập nghe rất khó chịu, âm thanh như dặn ra từng chút một từ cổ họng.

Nghe thấy giọng nói của tên mập, Sư Liêu Trí đang nhìn chằm chằm vào cửa đột nhiên lùi lại vài bước, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vài giây sau mới hạ giọng nói: "Cẩn thận, có thể ... có thể đó là quỷ."

Sau khi nhìn vào vị trí của cánh cửa, Tả Tỉnh lại nhìn Sư Liêu Trí đột nhiên trở nên bình thường trước mặt, dường như cũng đang đưa ra quyết định.

Câ †a không nhải là naười do dư. chỉ là auvết đỉnh này có liên auan đến sống và chết.

Một bóng người vụt qua, hai mắt Vưu Kỳ trợn ngược, anh ta nhìn thấy Giang Thành đi tới mở cửa.

Sư Liêu Trí đứng bên cạnh Tả Tinh đưa tay ra, dường như muốn ngăn lại, nhưng vẫn đã muộn mất một bước.

Cửa đã mở ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tên mập đứng trước cửa.

Xung quanh không có một ai, màn đêm yên tĩnh như chết.

Khoảnh khắc nhìn rõ tên mập, Vưu Kỳ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, anh ta nhìn thấy toàn thân tên mập ướt sũng, môi tái xanh, ống quần vẫn đang không ngừng rỉ nước, nước trên mặt đất đã tụ lại thành một vũng nhỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy cửa mở ra, đôi mắt u ám của tên mập chợt sáng lên: "Hách ... Hách tiên sinh." Tên mập kích động nói: "Xin hãy đi theo tôi, Hoàng thiếu gia lại đổ bệnh rồi, cần đại phu..."

Giang Thành nhìn chằm chằm vào mắt tên mập, không nói gì cũng không cử động.

Tên mập có vẻ lo lắng, anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Thành, muốn kéo hắn ra, nhưng Giang Thành đứng thẳng tắp, muốn kéo đi cũng không được.

Lúc này, Sư Liêu Trí phía sau cũng đi tới, nhưng có vẻ như rất sợ tên mập nên chỉ ra sức thuyết phục: "Hách tiên sinh, hôm nay có phải đã muộn quá rồi không, hay là chúng ta ngày mai ... ngày mai hãy đi."

Trong nháy mắt nhìn thấy Sư Liêu Trí, tên mập sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi, máu trên mặt dần dần nhạt đi, như bị phủ một lớp sương giá lạnh, anh ta nắm lấy tay Giang Thành lắc lắc, nhưng cuối cùng vẫn không buông ra.

"Hách tiên sinh." Nhìn vào mắt của Giang Thành, đôi môi hơi tím tái của tên mập sau một lát khẽ động đậy: "Nghe lời ..."

Giây tiếp theo, Giang Thành không chút do dự bước ra khỏi phòng.

Tên mập kích động đến đỏ cả hai mắt, nhưng anh ta không dám biểu lộ ra ngoài, sau đó hai người đổi vị trí, Giang Thành trực tiếp kéo tên mập đi.

"Tôi cũng đi kiểm tra bệnh tình của Hoàng thiếu gia." Tả Tinh đi vài bước đã ra khỏi phòng như vừa được ân xá.

Tiếp theo sau đó là Vưu Kỳ.

Phản na của anh †a hơi chầm nhưng không có nghĩa là anh †a nau ngốc, hơn nữa ngay cả kẻ ngốc cũng biết lúc này phải làm thế nào, anh ta thậm chí còn không dám liếc Sư Liêu Trí đến một cái, trực tiếp chạy ra ngoài, hét lớn với người trước mặt: "Chờ tôi với, tôi ... tôi cũng đi!"

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Sư Liêu Trí, anh ta đờ đẫn đứng trước cửa, không có ý định rời đi.

Dần dần, trong mắt hắn hiện lên một tỉa oán hận không thể che giấu, anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng rãi của tên mập, sau đó tiếng trống thứ tư vang lên.

Tiếng trống vang lên từ phía lầu gác.

Bóng dáng của Sư Liêu Trí dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng đột nhiên biến mất.

"Hừ ..." Trần Cường đang trốn trong rừng cây cách đó không xa thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời nhìn về phía tên mập, trong mắt hiện lên một cảm giác đặc biệt.

An Hiên và Hạ Manh đang ở ngay bên cạnh anh ta, mấy người nằm thấp xuống mai phục, núp sau một bụi cây rậm rạp, nhìn từ bên ngoài thì hiệu quả ẩn nấp rất tốt.

Nhớ lại cảnh tượng cách đó không lâu, trong lòng Trần Cường vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Khuôn mặt tím ngắt, đôi mắt chết chóc đó vẫn còn hiện lại vô số lần trong tâm trí anh ta.

Thi thể trương phình dưới chiếc thuyền gỗ đỏ ... chính là Sư Liêu Trí.

Không biết Sư Liêu Trí rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, và tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy, quan trọng nhất là anh ta đã chết rồi.

Hơn nữa sau khi anh ta chết, quỷ đã cải trang thành anh ta, trà trộn vào trong phòng.

Bọn họ sau khi biết được điều này, đã lập tức phán đoán ra đường sống của vở kịch lần này, đó chính là rời khỏi căn phòng, càng xa càng tốt, quỷ sẽ giết chết người nào vẫn còn lưu lại trong phòng sau khi tiếng trống cuối cùng vang lên.
Bình Luận (0)
Comment