Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Nhắc Nhở

Chương 310: Nhắc nhở Chương 310: Nhắc nhởChương 310: Nhắc nhở

Bọn họ ở bên ngoài cho đến rạng sáng mới trở về, nhớ lại chuyện xảy ra ban đêm, tên mập không khỏi cảm thấy sợ hãi, một cơn gió thổi qua, tên mập run lên vì lạnh.

Bộ hí phục đã ướt sũng, anh ta lại không dám cởi ra, ướt nhẹp dính chặt vào người, không cần nói cũng biết khó chịu đến thế nào.

"Bác sĩ, anh không biết đâu, thi thể của Sư Liêu Trí dính dưới đáy thuyền, mặc bộ hí phục màu đỏ tươi, khi đó ... khi đó chúng tôi chỉ có cách từng này!" Tên mập vừa đưa tay ra hiệu, vừa kích động nói với Giang Thành ngồi đối diện: "Làm tôi sợ muốn chết!"

"Lúc đó tôi đã nghĩ, bác sĩ, chắc chắn là các anh đã bị lừa rồi, Sư Liêu Trí chính là quỷ." Tên mập khẳng định nói.

Ngay sau đó, tên mập lại lộ ra vẻ mặt tự mình cho là rất tự nhiên, nhưng thực ra lại vô cùng tự hào, lén lút nhìn Giang Thành nói: "Sau đó tôi lại nghĩ làm thế nào để thông báo cho anh đây, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không còn cách nào khác, vì vậy chỉ đành bịa ra lý do Hoàng thiếu gia bệnh nặng." Anh ta liếm môi, tỏ vẻ mong đợi được khen ngợi: "Thế nào, bác sĩ? Cũng được đúng không?"

Hạ Manh tựa người vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trông có vẻ chán ngấy lời nói của tên mập, quay đầu liếc nhìn anh ta nói: "Anh có đến hay không thật ra cũng không quan trọng." Cô ta khit mũi lạnh lùng: "Anh nghĩ là anh ta không nhận ra Sư Liêu Trí là quỷ à?"

Nghe vậy, tên mập sửng sốt một chút, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bác sĩ, một lúc sau, tên mập ỉu xìu xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Chỉ cần hơi động não suy nghĩ một chút, liền sẽ biết một người thông minh như bác sĩ chắc chắn là sớm đã nhìn ra sơ hở của Sư Liêu Trí rồi, còn cần mình phải nhắc nhở sao?

Xem ra lần này lại là tự mình đa tình rồi, tên mập cúi đầu, nói không chừng hành động của mình không chỉ vô dụng trong mắt bác sĩ, mà còn đặc biệt ngu ngốc...

Tên mập co người ngồi trên ghế, không nói gì nữa.

Một bàn tay đặt lên vai tên mập, thân hình to lớn của anh ta chợt khựng lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của bác sĩ.

"Cảm ơn anh, anh mập." Giang Thành nói rất tự nhiên, trong mắt không hề giả tạo, tựa hồ việc tên mập làm thật sự đã giúp ích rất nhiều cho Hắn dùng lực siết chặt vai đối phương, gật đầu nói: "Làm tốt lắm."

Đôi mắt ảm đạm của tên mập bắt đầu sáng lên.

Hạ Manh nhìn chằm chằm hai người, trong mắt không khỏi có chút kinh ngạc, đặc biệt là đối với Giang Thành, như thể là lần đầu tiên gặp hắn vậy.

"Sư Liêu Trí ẩn giấu rất sâu." Giang Thành thu tay lại nói: "Lần này là tôi đã bất cẩn rồi."

Sau một hồi ngây người ra, tên mập vội vàng xua tay, giọng điệu có phần vừa mừng vừa lo sợ nói: "Bác sĩ, anh đừng nói như thế, trước đây đều là anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh cũng là việc nên làm, hơn nữa nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy ..." Tên mập đỏ mặt nói: "Người khôn suy xét ngàn lần vẫn có thể mắc sai lầm cơ mà, anh đã làm rất tốt rồi, bác sĩ."

"Lần sau nếu phát hiện được gì thì nhớ nhắc nhở tôi kịp thời nhé."

Tên mập liên tục gật đầu: "Được chứ, bác sĩ."

"Bác sĩ." Tên mập vươn cổ ra, hỏi tiếp: "Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Mặc dù trong vở kịch tối qua, quỷ không giết ai, nhưng Sư Liêu Trí là chết vào ban ngày, tên mập nhớ bác sĩ đã nói rằng khi nhiệm vụ tiến triển, qỷ cũng sẽ dần hoàn thiện bản thân, thủ đoạn cũng càng ngày càng quỷ dị.

"Anh ra ngoài trông chừng giúp tôi trước." Giang Thành liếc nhìn Hạ Manh bên cửa sổ: "Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."

"Được, bác sĩ." Tên mập lập tức đi về phía cửa, đối với lời của Giang Thành, anh ta đã hình thành phản xạ có điều kiện phục tùng, sau khi mở cửa, tên mập trước tiên nhìn chung quanh xác định không có người, mới quay lại nói: "Bác sĩ, làm ơn nhanh lên, có thể sẽ có người đến đây nhanh thôi."

Giang Thành vỗ tay đứng lên, nắm chặt thắt lưng nói: "Tôi anh còn không biết sao, mấy phút là đủ rồi."

Tên mập đóng "sầm" cửa lại.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Manh nhìn người đàn ông đang đi về phía mình trước mặt, cô ta rõ ràng là thiếu tự tin, mím môi nói: "Chuyện đêm qua không liên quan gì đến tôi, anh nên hiểu rằng, nếu như tôi quay lại báo tin, rất có thể tôi sẽ bị quỷ nhắm đến, thậm chí trực tiếp bị giết chết." Tốc độ nói của cô ta rất nhanh: "Anh không thể yêu cầu tôi giống như tên mập đó..."

Lời còn chưa dứt, đã có một bàn tay tóm lấy cổ họng cô ta, chuyện xảv ra ở thôn Tiểu Thach Giản trước đâv lai tiến diễn vầv ra ả đâv chỉ là người bị uy hiếp đã chuyển từ người phụ nữ kia thành chính mình.

Dựa theo thân thủ của Hạ Manh, vốn không thể dễ dàng bị khuất phục như vậy, nhưng Giang Thành lại ra tay luôn mà không nói một lời, cô ta cũng không ngờ tới, dù sao thì ... dù sao thì hắn cũng đã đạt được thỏa thuận với mình.

Nếu như bản thân có mệnh hệ gì trong quá trình làm nhiệm vụ, sau khi ra ngoài, hắn và tên mập đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Giang Thành lạnh lùng nhìn cô ta, lực trên tay dần dần tăng lên, Hạ Manh cảm thấy chân mình đã rời khỏi mặt đất, người đàn ông nhìn không có vẻ gì là cường tráng này lại dùng một tay nhấc cô ta lên.

"Khu... khụ..." Hạ Manh kịch liệt ho khan, nhưng dù vậy, âm thanh có thể phát ra cũng cực kỳ hạn chế, cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm Giang Thành, cho rằng hắn bị điên rồi.

"Tôi đã cho cô cơ hội rồi." Giang Thành vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng cô lại không trân trọng."

Hai bàn tay yếu ớt vô lực giằng kéo bàn tay đang giữ cổ họng cô, bàn tay với khớp xương sắc nhọn như một chiếc kìm sắt, đầu óc Hạ Manh lúc này trống rỗng, cô ta ngạt thở vì thiếu oxy, từng cơn đau đớn bắt đầu xuất hiện trong người, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện bóng tối.

Cô ta không biết rút cuộc chỗ nào đã đắc tội với tên thần kinh này.

Đây chính là điều khiến cô ta sợ hãi nhất.

Khóe miệng của Hạ Manh không ngừng mấp máy, nhìn cô ta yếu ớt giãy giụa, Giang Thành lạnh lùng nói: "Nếu như cô vẫn còn đang nghĩ đến chú Cung của cô, vậy tôi khuyên cô hãy sớm từ bỏ đi."

"Thứ nhất, gã không có ở đây." Giang Thành nói: "Thứ hai, cho dù gã có ở đây, tình cảnh của cô cũng chưa chắc tốt hơn hiện tại bao nhiêu, tôi khuyên cô hãy thông mỉnh một chút."

"Tôi thích người thông minh." Giang Thành tiếp tục nói: "Bởi vì sống được lâu."

Chỉ một giây trước khi Hạ Manh cảm thấy mình sắp bị bóp cổ đến chết, vòng ôm chặt trên cổ cô ta liền biến mất, cô khuyu gối xuống, rồi trực tiếp ngã về phía trước trên mặt đất.

Mái tóc rối bù dính đầy mồ hôi trên mặt, cô ta nằm trên mặt đất, thở dốc, cảm thấy thảm hại hơn bao giờ hết.

Đôi giày của Giang Thành chỉ cách mặt cô ta 10 cm, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự rung chuyển từ mặt đất. Anh ta là một tên điên!

Nếu như không phải có thông tin chính xác, cô ta sẽ không ngần ngại mà nghỉ ngờ Giang Thành ... chính là Đỏ Thẩm trà trộn vào trong nhiệm vụ.

"Thời gian không còn sớm nữa, những câu hỏi tiếp theo đây tôi sẽ chỉ hỏi một lần thôi." Giang Thành khinh thường nhìn cô ta, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt không có một tia thương hại: "Những người đi cùng cô vào trong nhiệm vụ lần này, ngoại trừ Tả Tinh và An Hiên ra, còn có ai nữa không?"

Hạ Manh nghe xong sự run rẩy kịch liệt lập tức ngừng lại, dùng hết sức ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi khi nhìn Giang Thành.

"Bọn họ rút cuộc là ai?" Giang Thành tiếp tục nói: "Đừng nói dối tôi, bọn họ chỉ là để bảo vệ cho cô, cô và tôi đều biết rõ, cô không đáng cái giá đó."
Bình Luận (0)
Comment