Chương 311: Gác đêm
Chương 311: Gác đêmChương 311: Gác đêm
"Khụ khụ ..." Hạ Manh nuốt xuống một tia máu tanh trong cổ họng, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, hung tợn nói: "Anh nhất định ... nhất định sẽ hối hận."
"Giường ở bên kia." Giang Thành vươn tay chỉ vào chiếc giường Hạ Manh ngủ, ý vị uy hiếp bên trong không cần nói cũng biết.
Hạ Manh lập tức im lặng, một lúc sau, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hết rồi, chỉ có hai người bọn họ."
"Bọn họ là ai2"
Hạ Manh nhìn Giang Thành, nửa ngày mới nặn ra được vài chữ qua kẽ răng: "Người Gác Đêm." Cô ta gay gắt nói: "Bọn họ là Người Gác Đêm."
Ba chữ này dường như đại diện cho một ý nghĩa đặc biệt nào đó, Giang Thành nhạy bén phát hiện ra, khi Hạ Manh nhắc đến ba chữ này, trong mắt Hạ Manh vô thức xuất hiện một thứ gì đó, rồi sau đó nhanh chóng biến mất.
Trầm tư một chút, Giang Thành hỏi: "Bọn họ tới đây là vì Đỏ Thẫm?"
"Phải."
Gật gật đầu, suy đoán trước đó của Giang Thành là chính xác, nếu như Đỏ Thẫm trong miệng của người đàn ông trung niên đáng sợ đến như vậy, lại tàn bạo đến như thế, vậy thì người chơi trong ác mộng vì để sinh tồn, tất nhiên sẽ có những tổ chức tự phát để cân bằng lại lực lượng.
Xem ra, Người Gác Đêm chính là một trong số đó.
"Các cô cũng là thành viên của Người Gác Đêm?" Giang Thành nhìn Hạ Manh hỏi.
"Không phải."
"Cô tốt nhất nên thông minh một chút." Giang Thành nhướn nhướn mày, ẩn ý nói: "Nếu không hậu quả thì cô biết rồi đấy."
Hạ Manh cực kì tức giận, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, cô ta đã quyết định rồi, ra ngoài sẽ tính sổ với hắn: "Tôi đã nói rồi, không phải, tin hay không là tùy anh."
"Mục đích ban đầu của Người Gác Đêm là gì?" Giang Thành tiếp tục hỏi: "Không phải chỉ đơn thuần là để chống lại Đỏ Thấm đấy chứ."
Cái tên "Người Gác Đêm" vừa nghe đã thấy rất trung thực và ngay thẳng, hiểu theo đúng nghĩa đen là những người bảo vệ sự bình yên cho mọi người vào ban đêm, càng gần giống với tồn tại như người bảo vệ vậy. Dường như đọc được suy nghĩ của Giang Thành, Hạ Manh nuốt khan gật đầu: "Anh nghĩ không sai, mục đích ban đầu của Người Gác Đêm là tồn tại để đối phó với ác mộng, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để giúp những người bị cuốn vào ác mộng sống sót, vây quét Đỏ Thẫm cũng tương tự vậy." Cô ta liếc nhìn Giang Thành với ánh mắt chột dạ: "Sự tàn bạo của Đỏ Thẫm là điều anh không thể tưởng tượng được, anh nên cảm thấy vui mừng vì mình không rơi vào trong tay bọn họ."
Giang Thành hoàn toàn không để ý đến cô ta, chỉ quan tâm đến vấn đề mình muốn biết, liền nheo mắt giễu cợt: "Sao tôi không nhìn ra Người Gác Đêm ích nước lợi dân như cô nói?"
Hạ Manh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra hắn là đang nói đến chuyện của Thang Thi Nhu.
"Tôi cũng không rõ tại sao An Hiên lại làm như vậy." Hạ Manh giải thích: "Nhưng anh ta nhất định có lý do của mình, có lẽ ... tôi nói là có lẽ, tình báo mà anh ta nhận được có vấn đề."
Giang Thành cau mày: "Có lẽ? Tình báo của các cô không chia sẻ à?"
"Đương nhiên là không." Hạ Manh đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người của Người Gác Đêm, chỉ có một số giao dịch dựa trên cơ sở hợp tác với bọn họ, chúng tôi không có quan hệ liên kết."
"Tình báo của tôi không cần phải cho bọn họ biết. Tương tự như vậy, bọn họ cũng không cần phải cho tôi biết."
"Nhưng bọn họ biết chúng ta là cùng nhau." Giang Thành nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Không phải sao? Hơn nữa cô còn nói cho bọn họ biết thông tin trên tờ báo manh mối."
"Tất cả đều là để chống lại Đỏ Thẫm." Hạ Manh nói rất tự nhiên: "Đây là lựa chọn tốt nhất."
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, không rõ lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe thấy, từ xa đến gần, một lúc sau, tên mập thò đầu vào nói: "Bác sĩ, anh làm nhanh lên, có người đến rồi!"
Quay đầu lại, Giang Thành nhìn về phía cửa, đáp: "Tôi làm xong rồi."
Tên mập nhìn thấy Hạ Manh cực kì thảm hại đang nằm trên mặt đất, lẩm bẩm một câu "nhanh thật đấy", rồi quay người đóng cửa lại.
Nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, Giang Thành lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi xổm xuống đỡ Hạ Manh đứng dậy, đồng thời giúp cô ta phủi bụi ở mông nói: "Hạ tiểu thư." Hắn mỉm cười gật đầu nói: "Đùa chút cho vui thôi, đã khiến cô sợ hãi rồi."
Trong lòng Hạ Manh đã nhận định hắn đúng là bị bệnh, có vấn đề về không muốn có thêm mâu thuẫn với hắn nữa.
"Cót két -"
Cánh cửa mở ra.
Tên mập bước vào trước, theo sau là đám người An Hiên, khi nhìn thấy Giang Thành đang đỡ Hạ Manh, mà đối phương còn chưa hồi phục sau cơn hoảng loạn trước đó, đang dựa nửa người vào Giang Thành, ánh mắt mọi người đều tạm dừng trong khoảnh khắc.
Sau khi nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của mọi người, Giang Thành lập tức nghiêm mặt lại, có chút bất mãn nói với tên mập: "Sao anh không báo trước cho chúng tôi biết có người tới?"
Tên mập hiểu ý, biện hộ: "Ai mà biết lần này hai người lại tốn nhiều thời gian như vậy!"
Hạ Manh rùng mình một cái, suýt nữa ngã xuống đất, sau đó cô ta nghiến răng đẩy Giang Thành ra, nghĩ được một chút, nên cơ thể cô ta cũng đã khôi phục không ít.
Một vài ánh mắt tinh tế qua lại giữa hai người, đặc biệt là Giang Thành, người đang vô thức chỉnh lại quần áo và thắt lưng.
Giây tiếp theo, cổ họng Vưu Kỳ cuộn lên dữ dội.
"Mọi người ... mọi người đột nhiên tới đây có chuyện gì vậy?" Giang Thành hai má đỏ bừng, thở hổn hển nói.
Ánh mắt An Hiên dừng lại trên người hắn hai giây, sau đó nói: "Bức tranh lại có thay đổi, muốn mời các anh cùng qua xem."
Phải đến khi đứng trước bức tranh, mọi người mới nhận ra sự thay đổi đó lớn lao đến nhường nào, hoặc là nói cụ thể ra làm sao.
Nữ nhân trong bức tranh gần như đã quay cả người lại, bối cảnh ngoài căn lầu gác trước đó, còn có thêm một vầng trăng tròn màu máu, vòng tròn trên gác mái cũng lộ ra hình dạng thật của nó.
Quả đúng là một cái trống.
Giống hệt như cái mà bọn họ đã nhìn thấy trên lầu gác.
"Anh Hách." An Hiên đột nhiên nhìn Giang Thành, dùng mắt chỉ vào một chỗ nào đó trong bức tranh, sau đó nói: "Cái trống này ... anh có nhìn ra điều gì bất thường không?"
Chiếc trống này được vẽ vô cùng chân thực, giống như là được chụp bằng máy ảnh vậy, từng chỉ tiết đều được khôi phục gần như hoàn hảo.
Cảm nhận kết cấu của mặt trống, cùng với cảm giác lốm đốm trên thân trấna. thât khó trưởng tưởng. đây là eảm điác mà mêt bức tranh có thể mang đến, quan trọng nhất là nó sinh động giống như thật!
Giống như linh hồn đều đã được hết vào trong đó vậy.
Hầu hết khuôn mặt lộ ra của nữ nhân trong bức tranh là đang mỉm cười, một đôi mắt sáng gần như có thể đoạt lấy hồn phách, nhìn lâu rồi, nữ nhân trong tranh dường như có thể nhảy ra ngoài vậy, giai điệu bước chân uyển chuyển rung động.
Có một hình xăm màu sáng lộ ra ở phía bên dưới gáy một chút.
Sở dĩ nói đó là hình xăm, cũng chỉ là cái nhìn đầu tiên của bọn họ, đó cũng có thể là vết bớt hoặc một dấu hiệu đặc biệt nào đó.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là, ở vị trí gần mép trống, cũng có một dấu vết giống hệt vết trên lưng nữ nhân trong tranh.
Sau khi nhận thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Thực ra khi còn ở lầu gác, Giang Thành đã đại khái đoán được lai lịch của chiếc trống này rồi.
Trống da người.
Phần mặt trống của chiếc trống này được bọc bằng da người, rất hiển nhiên, đó chính là nữ nhân đáng thương trong tranh, điều này cũng giải thích cho việc tại sao cuối cùng tất cả những người bị quỷ giết đều bị lột da.
Đây là sự trả thù của quỷ.
"Trống A Tỷ." Trần Cường nhìn chằm chằm vào bức tranh, trầm giọng nói.