Chương 312: Nỗi lòng
Chương 312: Nỗi lòngChương 312: Nỗi lòng
Tả Tỉnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Cường, trong mắt lóe lên thứ gì đó: "Trống A Tỷ?"
"Ừm." Sự chú ý của Trần Cường vẫn tập trung vào trên bức tranh như cũ, dường như không để ý tới ánh mắt của Tả Tinh: "Người ta đồn rằng ở Tây Tạng có một phong tục rất tàn khốc, vì để chơi được ra giai điệu thuần khiết nhất để tỏ lòng thành kính với Trường Sinh Thiên, bọn họ lựa chọn hiến tế thiếu nữ thuần khiết nhất, lột da của bọn họ, dùng da của bọn họ để căng thành trống, nên được gọi là trống A Tỷ". (Trường Sinh Thiên: "trời xanh". )
"Người ta nói rằng chiếc trống được làm theo cách này có âm thanh rất thanh tao, có tác dụng thần kỳ trong việc giao tiếp âm dương. Mỗi khi có sự kiện lớn, đều sẽ mang trống A Tỷ ra diễn tấu, Trường Sinh Thiên sẽ nghe thấy lời khẩn cầu của bọn họ."
"Hơn nữa nghe nói người được lựa chọn đều là tự nguyện, điều này đối với bọn họ, còn có bộ tộc, đều là một vinh dự lớn. Ở Tây Tạng, chỉ những nữ nhân thánh thiện nhất mới xứng để làm trống. Trong suy nghĩ của những người đó, chết không đáng sợ, nó giống như sự ra đời của sự sống mới, sự trở về với đại thiên nhiên".
"Là một phần của luân hồi, sinh và tử đều là bình đẳng, chỉ có hạnh phúc cát tường mới là quan trọng nhất." Trần Cường nói: "Có lẽ trong mắt bọn họ, chuyện này không phải là tàn nhẫn."
Sau khi nói xong, Trần Cường ngập ngừng nói thêm một câu: "Đương nhiên, trước khi nhìn thấy chiếc trống này, tôi còn tưởng rằng đây chỉ là một truyền thuyết."
Vừa dứt lời, một giọng nói cực kì chói tai vang lên: "Cức chó! chỉ có da của nữ nhân thánh thiện nhất mới xứng để làm trống, đó đều là chiêu trò của những kẻ quyền quý dùng để lừa gạt người bình thường, chẳng qua chỉ là để tìm ra điểm khởi đầu đạo đức cho những sở thích đồi trụy của bọn họ thôi, chẳng khác nào kiểu thay trời hành đạo như của bọn thổ phỉ trong rừng thời cổ đại đã dựng lên cả."
"Sao tôi chưa từng nghe nói đến có người quyền quý nào giao con gái mình ra để lột da, kéo căng làm trống?" Giang Thành khinh thường nói: "Chẳng lẽ con gái của bọn họ không trong sạch sao?"
Trần Cường ngây người ra, ý của anh ta cũng không phải như vậy, chỉ là nói ra một ít ghi chép sự thật mà thôi, không biết chỗ nào đã làm động đến dây thần kinh của đối phương. Nhưng Trần Cường không lựa chọn biện luận cùng với Giang Thành, mà ngược lại khẽ gật đầu với đối phương, vô cùng ôn hòa nói một câu: "Đã nhận chỉ giáo."
"Hừ." Giang Thành không khách khí hừ một tiếng.
Hạ Manh cảm thấy phiền chết đi được với hắn, hận không thể lát nữa là kết thúc nhiệm vụ, sau đó treo ngược hắn trong sân làm vật cát tường, phỉ! sai bảo như trâu bò.
"Những tên khốn nạn này vậy mà lại lột da của cô ấy ..." Tên mập nhìn bức tranh, chỉ nghĩ đến thôi cũng không thể tin được, đồng thời với cảm giác lạnh lẽo sau lưng truyền đến, còn có sự tức giận ẩn sâu trong lồng ngực.
"Không chỉ là lột da thôi." Trần Cường lại nói, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trong tranh cũng có chút cảm xúc kỳ lạ: "Trong truyền thuyết ghi chép lại là lột sống, để linh tính của trống có thể được bảo tồn ở mức độ lớn nhất."
Trần Cường dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sau khi liếc nhìn những người khác, lại không nói nữa.
Sau khi thảo luận về vấn đề bức tranh xong, cuộc thảo luận tiếp theo của mọi người chủ yếu tập trung vào trống A Tủy và Hoàng lão gia.
Đúng, là Hoàng lão gia.
An Hiên không biết bằng cách nào đã phát hiện ra Hoàng thiếu gia chính là Hoàng lão gia đóng giả, theo lời anh ta, manh mối là được tìm thấy trên thuyền vào đêm qua.
Nhưng cụ thể là gì thì anh ta lại không nói rỡ.
Vưu Kỳ trông có vẻ rất tò mò, nhưng không có ai ủng hộ anh ta, cho nên cũng không gây ra được sóng gió gì.
Trần Cường kể từ sau khi nói ra những chuyện ban nãy xong, đã trầm mặc một hồi, cũng không rõ là có phải đã nghĩ tới điều gì rồi hay không.
Bởi vì nhiệm vụ đã đến giai đoạn này, trong lòng mỗi người đều có kế hoạch của riêng mình, cho nên nếu muốn trù tính chung rồi sắp xếp mọi người, đã không còn thực tế nữa.
Cuối cùng, mặc kệ An Hiên có nói thế nào, mọi người cũng chỉ là ngoài mặt không phản bác mà thôi.
Suy cho cùng, những người còn sống sót chẳng ai ngu ngốc, kết cục của Thang Thi Nhu như thế nào, mọi người đều thấy rõ ràng.
An Hiên xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Nếu đã như vậy, thế mọi khu vực mà người của Hoàng phủ thường xuyên hoạt động."
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Nếu như có hứng thú với trống, cũng tuyệt đối không được hành động một mình, chiếc gương đồng trên tầng hai lầu gác có thể chiếu được ra quỷ, phải lưu tâm một chút, tuyệt đối không được chạm vào mặt trống đó, nếu không quỷ sẽ xuất hiện."
Đây đều là những bài học rút ra từ máu.
Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ thì cái chết của Sư Liêu Trí cũng không phải oan uổng, dù sao thì cũng là do anh ta đã vô tình chạm vào chiếc trống gây ra tiếng vang.
Tai họa là do chính anh ta gây ra, Giang Thành và An Hiên cùng lắm thì coi là thấy chết mà không cứu, nhưng đây là trong ác mộng, đừng nói là thấy chết không cứu, cho dù là người thừa nước đục thả câu còn ít hay sao.
Tóm lại cho dù thế nào đi nữa, trông hai người này đầu không ai cảm thấy mình nợ Sư Liêu Trí.
"Bác sĩ." Đi trên con đường trải sỏi, tên mập không khỏi cảm thấy chân mình có chút tê dại, cau mày nói: "Chúng ta đến đây làm gì thế?"
Nơi đây vô cùng hoang vắng, hầu hết những ngôi nhà xung quanh đều rất đổ nát, như thể đã bị bỏ hoang từ lâu.
Trông thế nào cũng không giống như có manh mối ẩn giấu.
Đúng là có rất ít người xung quanh.
"Đợi người."
Giang Thành cảm thấy có vẻ như cũng sắp đến thời điểm, nên tìm một chỗ dễ nhìn ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc cây có hình dáng kỳ lạ, dưới gốc gây cực kì râm mát.
Tên mập đi tới bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng động ở gần một bức tường, sau đó một cái đầu nhỏ từ bên kia bức tường thò ra, sau khi nhìn thấy tên mập, cái đầu liền lắc lắc.
"Là cậu!" Tên mập lộ ra vẻ mặt vui mừng, liên tục vẫy tay gọi: "Mau tới đây!" Anh ta lấy ra mấy cái màn thầu luôn có sẵn trong người, vẫy vẫy về phía tiểu ăn xin.
Đây là bữa sáng của tên mập, nhưng anh ta không ăn, muốn để lại cho tiểu ăn xin, dù sao đối phương cũng nguyện ý cứu mình một mạng, chỉ trách mình không nhìn ra huyền cơ bên trong.
Tiểu ăn xin trèo lên tường, nhưng lại không nhảy xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thành.
"Tiểu huynh đệ, anh ấy cũng là người tốt." Tên mập giải thích: "Một ấy."
Có lẽ lời giải thích của tên mập đã có tác dụng, tiểu ăn xin từ trên tường nhảy xuống, nhưng vẫn đi vòng qua Giang Thành, đi tới trước mặt tên mập, cũng không khách khí với anh ta, cầm lấy màn thầu nhét vào trong miệng.
"Cậu ăn chậm thôi." Tên mập cười nói: "Đừng để bị nghẹn, buổi trưa nếu có rau thịt gì, tôi cũng sẽ để dành cho cậu, muộn chút thì nhớ tới lấy." Anh ta dừng lại, có vẻ như nghĩ đến điều gì đó rồi nhắc nhở: "Lúc đến, hãy cẩn thận một chút."
Dường như đứng ăn như vậy khá mệt, tiểu ăn xin ngồi luôn xuống đối diện với tên mập, tên mập thì chỉ ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nhìn cậu ta.
Một lúc sau, Giang Thành tựa hồ ý thức được điều gì, đột nhiên "Hả?" một tiếng.
Gần như theo phản xạ có điều kiện, Giang Thành lập tức đi tới trước mặt tiểu ăn xin: "Bác sĩ." Tên mập bảo vệ tiểu ăn xin phía sau, vội vàng nói: "Anh đã hứa với tôi không bắt cậu ấy mà."
Giang Thành không thèm để ý tới anh ta, chỉ vào eo của tiểu ăn xin nói: "Cái túi gấm trên người cậu đâu?"
Tên mập ngây ra, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu ăn xin phía sau, còn chưa kịp nói chuyện, tiểu ăn xin đã lộ ra vẻ phẫn nộ, sau đó bẻ một cành cây bắt đầu vẽ trên mặt đất.
Dần dần, hình dáng của một người hiện ra, tên mập nhìn càng ngày càng thấy quen, cho đến cuối cùng, đồng tử mở to, lớn tiếng nói: "An Hiên?"