Chương 313: Vậy thì tôi không biết rồi
Chương 313: Vậy thì tôi không biết rồiChương 313: Vậy thì tôi không biết rồi
An Hiên.
Người mà tiểu ăn xin vẽ chính là An Hiên.
Sau khi ném cành cây trên tay đi, tiểu ăn xin tức giận xắn tay áo lên, trên người còn có vài vết bầm tím.
Bây giờ tình hình đã tương đối rõ ràng rồi, An Hiên khong biết đã dùng cách nào đó bắt được tiểu ăn xin, không những cướp mất cái túi tấm trên thắt lưng, lại còn đánh cho cậu một trận.
Giang Thành lập tức nhớ lại lần đầu tiên gặp tiểu ăn xin, An Hiên giả vờ bất cẩn thả tiểu ăn xin đi, lúc đó anh ta nhất định đã có ý đồ đối với tiểu ăn xin này, chẳng qua là lúc đó có quá nhiều người, nên không tiện ra tay mà thôi.
Vào đêm khi tiểu ăn xin đến đưa tin, dưới ánh trăng, Giang Thành thoáng nhìn thấy chiếc túi gấm trên thắt lưng của cậu, chiếc túi gấm này giống hệt chiếc túi gấm trên người của nữ nhân trong tranh.
Tam canh cổ hưởng, chu hành nguyệt thượng, bán phó tố nang, khả giải sầu trường.
Tố nang trong nửa vế của câu sau, chắc là ở đây rồi.
"Bác sĩ." Tên mập suy nghĩ một chút, có hơi lo lắng nói: "Cái tên An Hiên kia trông có vẻ không dễ đối phó, chỉ sợ việc lấy lại túi gấm cũng không dễ dàng gì."
Nghe thấy tên mập nói, tiểu ăn xin đột nhiên sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, liên tục vẫy tay với tên mập.
Tên mập nghỉ hoặc nhìn cậu ta, không hiểu tại sao tiểu ăn xin này ...
Sau đó tiểu ăn xin làm ra rất nhiều động tác tay với tên mập, đáng tiếc cậu ta không nói được, tên mập nhìn đến đau cả mắt nhưng vẫn không hiểu.
Cuối cùng, tiểu ăn xin dường như cũng không biết phải làm thế nào nữa.
"Ý của cậu là người đó cướp mất cái túi gấm kia cũng không có vấn đề gì." Giang Thành nhìn cậu ta nói: "Bởi vì cái túi gấm đó vốn dĩ là đồ giả, cái thật ... vẫn còn ở trên người cậu?"
Tiểu ăn xin khựng lại một lát, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thành, lấy tay che đi phần dưới ngực của mình, chậm rãi lùi lại. Tên mập dường như đột nhiên phản ứng lại, vội vàng vẫy tay với tiểu ăn xin nói: "Tiểu huynh đệ, anh ấy là người tốt, tốt hơn tôi rất nhiều, có chuyện gì cậu nói với anh ấy, cũng giống như nói với tôi vậy."
Lo lắng tiểu ăn xin không hiểu, tên mập kéo Giang Thành tới, hai tay đặt lên vai Giang Thành, ôm chặt lấy hắn, hành động rất thân mật, giống như muốn chụp ảnh.
"Cậu xem." Tên mập nói: "Chúng ta có quan hệ rất tốt, tôi trước giờ vẫn luôn coi anh ấy như em trai mình vậy."
Giang Thành lông mày nhảy dựng lên.
Xem ra thao tác này của tên mập cuối cùng cũng có tác dụng, tiểu ăn xin nhìn Giang Thành một lúc, sau đó nhìn tên mập, rồi bất đắc dĩ gật đầu, vẻ mặt như muốn nói, ta chỉ là vì nể mặt đến tên mập nên mới để ý đến ngươi thôi.
Một lúc lâu sau, tiểu ăn xin mới từ từ lấy ra một vật nhỏ từ trong lòng.
Lúc bọn họ nhìn rõ vật này, ánh mắt Giang Thành và tên mập đều thay đổi.
Đó là một chiếc túi gấm đã bị rách.
Màu sắc giống hệt như trong bức tranh.
Nhưng chiếc túi gấm này hình như đã bị lực rất lớn xé toạc nên chỉ còn lại một nửa, trên đó hình như có thêu chữ gì đó.
Đây chính là bán phó tố nang sao (ý là một nửa cái túi gấm) ...
Sau khi nhận ra Giang Thành đang nhìn chằm chằm vào túi gấm trong tay mình, tiểu ăn xin vô thức thu nó lại.
Giang Thành vội vàng chọc vào mông tên mập
Tên mập lập tức hiểu ra, nói với tiểu ăn xin: "Cái túi gấm này tại sao chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại là ..."
Đối với tên mập, tiểu ăn xin biểu hiện ra vô cùng nhiệt tình, cậu ta không ngừng dùng tay ra hiệu với tên mập, dần dần, đôi mắt của tiểu ăn xin đỏ hoe, trông rất ủy khuất.
"Ý cậu là một nửa còn lại đã bị người này cướp đi." Giang Thành chỉ vào bức chân dung của An Hiên trên mặt đất và nói: "Anh ta và một người phụ nữ đã bắt được cậu, sau đó trong lúc tranh giành đã làm rách cái túi gấm của cậu, rồi bọn họ đã lấy đi mất một nửa kia."
Tiểu ăn xin liên tục gật đầu.
Tên mập bối rối không hiểu sao bác sĩ có thể đoán ra nhiều thông tin như vâv †¡Y đâng tác Ủa tiểu ăn vin. chẳng lẽ là tên mân †rơn trừna mắt. Đây chính là sự ăn ý giữa cô nhi và cô nhi trong lời đồn sao?
Bọn họ có một hệ thống giao tiếp của riêng mình, người bình thường không thể hiểu được?
"Tôi biết thỉnh cầu của cậu rồi." Đối mặt với đôi mắt đỏ bừng của tiểu ăn xin, Giang Thành rất trịnh trọng gật đầu nói: "Tôi có thể giúp cậu, nhưng tôi cần túi gấm trên tay cậu." Giang Thành nói: "Cái này rất quan trọng."
Tiểu ăn xin nuốt nước miếng, lộ ra vẻ mặt rất chần chừ do dự.
Giang Thành nhìn thoáng qua tên mập đang ngơ ngác nhìn mình, sau đó quay đầu chỉ vào tên mập nói với tiểu ăn xin: "Vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy rồi, anh mập này và tôi có quan hệ rất tốt, tôi vẫn luôn ..." Giang Thành nghẹn lại ở cổ họng, đột nhiên nói: "Tôi vẫn luôn coi anh ấy như con trai ruột của mình!"
Tên mập: "?22"
Dường như ba chữ "con trai ruột" đã chạm được đến nỗi lòng của tiểu ăn xin, sau khi nhìn tên mập rồi nhìn Giang Thành, tiểu ăn xin mới giao nửa cái túi gấm còn lại vào tay tên mập.
Cái túi gấm này dường như có ý nghĩa rất lớn đối với cậu, hai tay cậu nắm chặt nó, cuối cùng quyết tâm lắm mới buông ra.
Lại lưu luyến không nỡ nhìn cái túi gấm trong tay tên mập một lúc, tiểu ăn xin mới trèo tường rời đi.
"Bác sĩ." Đi trên con đường rải sỏi, tên mập tò mò hỏi: "Tiểu ăn xin này rút cuộc là người như thế nào? Tại sao trong tay cậu ấy lại có túi gấm của nữ quỷ?"
"Hơn nữa ... hơn nữa cậu ấy còn biết nhiều bí mật như vậy." Tên mập nói tiếp: "Chắc là cậu ấy đã ở đây rất lâu rồi."
Một lúc sau, giọng nói của Giang Thành vang lên, câu đầu tiên đã khiến cho tên mập dừng chân lại: "Cậu ấy không phải ăn xin, chắc hẳn là nha hoàn theo sát bên cạnh của nữ quỷ."
"Nha hoàn?"
"Phải." Giang Thành gật đầu: "Cậu ấy là nữ, tôi nghĩ là bởi vì sau khi nữ quỷ chết, không còn ai quan tâm đến cô bé nữa cho nên mới biến thành bộ dạng này."
"Quần áo trên cô bé tuy rằng bẩn thỉu, nhưng chất liệu lại khá tốt, không phải là người hầu tầm thường. Hơn nữa anh có để ý tới những bức tranh mà cô bé vẽ không?" Giang Thành tiếp tục: "Tuy rằng nhìn thì đơn giản, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được điều gì đó, còn có chữ Hoàng kia cách viết thoải mái và =á chiYna mưc. naười ăn vin hình thiZ⁄*ng làm đÌ có thời gian để học những thứ này."
"Còn một điểm nữa là, cô bé không hề sợ quỷ." Giang Thành nói với giọng điệu nghiêm túc hơn: "Cô bé lại dám đến bên hồ xem kịch một mình vào đêm khuya."
"Hãy nghĩ đến tuổi tác của cô bé, mức độ quen thuộc đối với nơi này, và việc cô có chiếc túi gấm mà nữ quỷ trong tranh mang theo bên mình." Nhìn vào một nửa chiếc túi gấm trong tay, Giang Thành nói: "Cô bé hẳn là có quan hệ rất thân mật với nữ quỷ, có khả năng cao chính là nha hoàn đi theo bên người của nữ quỷ khi còn sống."
Tên mập nghe đến ngây cả người ra, nhưng anh ta vẫn nghĩ theo mạch tư duy của bác sĩ, tổng hợp lại tất cả các thông tin như một cô bé tầm 13 14 tuổi, không sợ quỷ, quen thuộc với địa hình ở đây, biết rất nhiều bí mật về nữ quỷ ...,, suy đoán của bác sĩ đã không còn quá đột ngột nữa.
Nào chỉ có không đột ngột, mà còn cực kì hợp lý.
"Vậy nên ..." Tên mập kích động nói: "Nửa gói trong mật mã... là cái này sao?" Hắn nhìn chằm chằm cái túi trong tay bác sĩ, nuốt nước bọt nói: "Đúng vậy. Với nửa viên này , chúng ta có thể giải quyết được sự nhầm lẫn hiện tại của mình."
"Chắc là vậy rồi."
"Không đúng a, bác sĩ." Tên mập nghi ngờ nói: "Vậy một nửa cái túi gấm mà đám người An Hiên cướp đi thì là thế nào?"
Nghe vậy, Giang Thành bật cười: "Vậy thì tôi không biết rồi."