Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Tiểu Uyển

Chương 314: Tiểu Uyển Chương 314: Tiểu UyểnChương 314: Tiểu Uyển

Tên mập: "..."

"Bác sĩ." Tên mập hỏi: "Bước tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Giang Thành cầm nửa chiếc túi gấm có thêu mấy chữ ở một bên, nhìn chằm chằm một lúc, rồi như đang lẩm bẩm: "Mỹ Tiên viện, Tiểu Uyển."

Tên mập liếm môi, vẻ mặt mong đợi nói: "Bác sĩ, sao tôi nghe cái tên Mỹ Tiên viện này không được đứng đắn nghiêm túc cho lắm nhỉ?"

"Cũng còn phải xem là ai đến." Giang Thành cất túi gấm đi: "Người nghiêm túc đến nhiều rồi thì cũng thành nghiêm túc thôi."

Ngay khi nhìn thấy mấy chữ "Mỹ Tiên viện", tên mập vô thức liên tưởng nó với kỹ viện, nhưng xét theo phản ứng của bác sĩ, chắc là anh ta đã đoán đúng rồi.

Bọn họ lựa chọn một con đường vắng dẫn đến tường trong sân, rồi lần lượt trèo ra ngoài, tên mập không ngừng hỏi bác sĩ rời đi như thế này có nguy hiểm không, nếu như lát nữa người phụ nữ trung niên đến tìm thì ....

"Nếu như anh sợ, thì về trước đi." Giang Thành đi vào trong một con ngõ vắng người, rất tự nhiên nói.

Tên mập đi theo bác sĩ liên tục lắc đầu: "Bác sĩ, anh biết tôi mà, ý tôi không phải vậy." Anh ta giải thích: "Ý tôi là trước khi đi có nên thông báo cho Hạ Manh một tiếng hay không, như vậy người phụ nữ trung niên có đến, cô ta cũng có thể giúp chúng ta đối phó một chút."

Nghe vậy, Giang Thành dừng bước, quay người nhìn chằm chằm tên mập bên cạnh.

Nhìn đến mức khiến tên mập cảm thấy sợ hãi.

Một lúc sau, không cần Giang Thành nhắc nhở, tên mập tự mình đã nghĩ ra.

Dựa vào quan hệ giữa bác sĩ và Hạ Manh, đoán chừng nếu như đối phương biết bác sĩ lén lẻn ra ngoài để tìm manh mối, thì sẽ lập tức đến gặp người phụ nữ trung niên và Chu quản gia để mách lẻo.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi con ngõ, tên mập trước đó còn lo lắng bộ hí phục của bọn họ quá nổi bật, nhưng đến khi đi trên đường, anh ta mới phát hiện ra hoàn toàn không có người chú ý tới bọn họ.

Sau khi hỏi thăm vài người trên đường đi, bọn họ nhanh chóng tìm thấy tòa nhà sang trọng này.

Nó nằm ở một góc phố, thậm chí còn chưa cần đến gần, đã ngửi thấy một mùi tao nhã trộn lẫn với son phấn má hồng.

Tên mập đi vào với thái độ mở mang đầu óc, nhưng Giang Thành thì không, tên mập cảm thấy như hắn tới đây là để học hỏi kinh nghiệm.

Tầng một của Mỹ Tiên viện không khác nhiều so với một rạp hát bình thường, đối diện là một sân khấu làm bằng gỗ, có lẽ không phải giờ cao điểm nên khán giả không có nhiều.

Màn biểu diễn ¡ ¡ a a trên sân khấu cũng không mấy hấp dẫn, những người ở phía dưới vừa trò chuyện vừa uống rượu, khá tự tại thoải mái.

"Bác sĩ." Tên mập nhìn bốn xung quanh, trong mắt không giấu được sự thất vọng: "Đây là kỹ viện sao? Đơn giản quá rồi thì phải, còn không bằng KTV trước cửa khu nhà nhỏ chỗ tôi."

Sau khi kéo tên mập đến một chỗ không có ai, Giang Thành nói: "Kỹ viện cũng không phải chỉ có những thiếu nữ sẩy chân chờ đợi giải cứu, ở đây còn có phân cấp bậc."

"Những người ở cấp bậc cao hơn một chút thì đa tài đa nghệ, cầm kì thi họa đều hiểu, nói chuyện tán gẫu với quan khách, mang lại cho bọn họ cảm giác như đang ở nhà."

"Bọn họ sẽ không dễ dãi như anh đang nghĩ đâu, nếu không sẽ là tự hạ thấp mình." Giang Thành mặt mày hớn hở nói: "Chỉ có những cô gái ở cấp bậc thấp, xuất thân khốn khổ, mới như vậy." Hắn dừng lại, chỉ về phía cầu thang nói: " Hơn nữa không phải ở đây, bọn họ thường ở trên tầng."

Tên mập liếc nhìn lên tầng, lo lắng nói: "Bác sĩ, vậy chúng ta mau lên thôi, tranh thủ thời gian, chúng ta cứu được ai thì cứu, cũng coi như không uổng công đến đây."

Giang Thành thở dài: "Anh mang theo tiền không?"

"Chúng ta tới cứu bọn họ mà." Tên mập chính nghĩa nói: "Cần gì phải tiền?!"

"Lên tầng!"

"Bác sĩ." Tên mập vừa đi vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh: "Anh nói cái tên Tiểu Uyển có khi nào chính là tên của nữ quỷ không, trước đây cô ta chính là ... ở đây?"

"Chắc là vậy." Giang Thành giải thích: "Cũng chính là bởi vì thân phận này của mình, cho nên Hoàng thiếu gia mới không thể thông qua bà mối để cưới gả, chỉ có thể tranh thủ lúc đêm tối, bí mật dùng kiệu cưới vào trong phủ."

Điều này cũng tương ứng với màn kịch thành thân vào đêm khuya trước đó. Giang Thành đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa trông có vẻ không tầm thường, tên mập nhìn theo, thấy một tấm bảng gỗ khảm cạnh cửa có viết hai chữ Tiểu Uyển.

Quả nhiên là ở đây ...

Ngay lúc Giang Thành đang định mở cửa đi vào thì bên trong đột nhiên truyền đến âm thanh, đó là tiếng đàn.

"Có người!" Tên mập giật mình.

Giang Thành không do dự nữa, dặn dò tên mập canh chừng gần đó, rồi một mình chui vào bên trong.

Không gian căn phòng rất lớn, được trang trí cực kì trang nhã, trên tường treo những nhạc cụ như đàn cầm, đàn tỳ bà... , một ván cờ tàn được đặt trên một chiếc bàn gỗ sơn mài thấp.

Các quân cờ trong tàn cuộc tỉnh xảo đặc sắc, chiếc bình sứ gần đó cũng không phải là món đồ bình thường.

Không cần nói cũng biết địa vị của nữ nhân tên Tiểu Uyển trong căn phòng này.

Giang Thành đoán chắc cũng phải như mình, thuộc hàng top đầu.

Theo tiếng đàn chậm rãi bước vào trong, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp sau tấm rèm, nữ tử đang nghiêng mặt về phía hắn, cúi đầu chơi đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng, một chiếc khăn choàng lông cáo màu trắng được khoác lên trên người, buộc quanh vai nữ tử.

Bây giờ đại khái khoảng đầu thu, thời tiết chỉ có thể nói là mát mẻ, nhưng nữ tử ở trong căn phòng phải ăn mặc như vậy, có thể tưởng tượng được ra thân thể nữ tử này yếu ớt đến mức nào.

Giang Thành hắng giọng: "Tiểu Uyển cô nương?"

Tiếng đàn chợt dừng lại, nữ nhân lập tức quay người lại, vừa nhìn thấy Giang Thành, sắc mặt thay đổi: "Anh là ai, làm sao vào được đây?"

"Xem ra cô mới là Tiểu Uyển." Giang Thành vừa đi đến gần, vừa lấy túi gấm ra và nói: "Làm phiền cô hãy giải đáp giúp tôi về cái này, bên trên tại sao lại có tên của cô?"

"Anh đừng tới đây!" Cô gái tên Tiểu Uyển sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi: "Nếu anh còn đi tới, tôi sẽ gọi người đấy!"

"Cô cứ hét lên đi." Giang Thành đi đến vị trí cách rèm hai mét, ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, nhàn nhã nói: "Nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ một chút, lát nữa có người xông vào đây, tôi sẽ nói như thế nào?"

Giang Thành nở nụ cười cực kì vô lại: "Tôi sẽ nói là do cô đã quyến rũ tju của hai chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai nữa." Hắn dừng lại một chút, rồi làm ra bộ dạng hung ác và đe dọa: "Đập nát hoàn toàn bảng hiệu của cô."

Tiểu Uyển tức giận nói: "Anh cho rằng tôi chưa từng gặp qua những tên lưu manh vô lại như anh sao?"

Giang Thành tùy ý cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Vô lại có thể cô đã từng gặp qua, nhưng tôi cam đoan, loại như tôi, nhất định là cô chưa từng gặp qua đâu."

"Tôi không chỉ tham lam thân thể của cô, còn tham lam trái tim của cô nữa!" Giang Thành vừa nói vừa chạm vào một quả lê khác trên đĩa trái cây.

Xuyên qua tấm màn, Tiểu Uyển dần dần nhìn thấy bộ dạng của tên vô lại này, một lúc sau, cô gái còn ít tuổi này lắc đầu nói: "Tôi không tin công tử là loại người như vậy."

Giang Thành chỉ chỉ vào túi gấm đặt trên bàn, cười hi hi nói: "Sao, muốn tôi cởi quần giúp cô nương vui vẻ à?"

"Công tử không phải loại người như vậy." Tiểu Uyển kiên định nói.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một cái đầu to thò vào: "Bác sĩ, anh làm nhanh lên." Tên mập lo lắng nói: "Bên ngoài có rất nhiều người đang đến..."

Ánh mắt của tên mập vô thức tập trung vào trên người Tiểu Uyển, sau đó bất giác liếm liếm môi.

Giây tiếp theo———

"Đừng như vậy!" Tiểu Uyển lập tức nhìn về phía Giang Thành, cầu xin nói: "Công tử muốn biết cái gì, cứ hỏi đi."
Bình Luận (0)
Comment