Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Không Quen

Chương 315: Không quen Chương 315: Không quenChương 315: Không quen

"Tsk." Giang Thành đầu tiên liếc nhìn Tiểu Uyển, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm tên mập một hồi từ trên xuống dưới, cảm thấy như đã khám phá ra một cách mới để khai mở cho tên mập.

"Công tử." Tiểu Uyển đột nhiên hỏi: "Túi gấm trong tay anh ... từ đâu mà có?"

Lúc trước cô không để ý tới bởi vì bị tấm màn ngăn cách, lúc này vừa bước ra khỏi tấm màn, ánh mắt cô lập tức bị túi gấm thu hút, thậm chí còn không thèm để ý đến tên mập đang háo hức nhìn bên cạnh.

"Cô biết cái túi này sao?" Giang Thành hỏi ngược lại.

"Đương nhiên." Tiểu Uyển biểu hiện rất kích động: "Đây là lễ vật tân hôn mà tôi đã tặng cho Huyền Cơ tỷ tỷ, tỷ đã hứa với tôi sẽ luôn đeo nó bên người, làm sao ... làm sao nó lại ở trong tay anh?"

Huyền Cơ...

Giang Thành nheo mắt lại, xem ra đây chính là tên của nữ quỷ rồi.

Nói cách khác, là nghệ danh của cô ta trong Mỹ Tiên viện này.

"Nhưng Huyền Cơ tỷ tỷ không phải đã chết rồi sao?" Tiểu Uyển cau mày hỏi: "Tại sao đồ của tỷ lại ở trên người công tử? Công tử ... rút cuộc là ai2"

Tiểu Uyển lúc này đã thật sự sợ hãi, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng thay đổi: "Anh là người của Hoàng lão gia phái tới!" Cô ta tức giận nói: "Có phải không?!"

"Không phải." Giang Thành nhàn nhã đưa quả lê gọt vỏ qua, ngước mắt lên, rất bình tĩnh nói: "Đừng căng thẳng, có chuyện gì từ từ nói."

Nhìn vào mắt Giang Thành, Tiểu Uyển vậy mà đúng là đã dần dần bình tĩnh lại, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đón lấy quả lê trong tay Giang Thành, ngồi xuống đối diện với hắn.

"Tôi tới đây là vì chuyện này, hy vọng có thể trả lại công bằng cho Huyền Cơ." Giang Thành vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô nương cũng không muốn cô ấy chết một cách không minh bạch như vậy, đúng không?"

Tiểu Uyển gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cũng cảm thấy cái chết của Huyền Cơ tỷ tỷ thật kì lạ, tỷ mới gả vào Hoàng phủ có mấy ngày, lúc rời đi sức khỏe cũng rất tốt, làm sao mà đột nhiên nhiễm bệnh chết?"

"Đừng nhanh như vậy, từ từ thôi." Giang Thành đưa tay ra, đặt lên trên đùi của Tiểu Uyển, vừa xoa xoa an ủi, vừa nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ Dần dần, theo lời kể của Tiểu Uyển, câu chuyện giữa Hoàng thiếu gia và nữ tử kỹ viện tên Huyền Cơ, bắt đầu từng chút một hé mở.

Đúng như bọn họ nghĩ, Hoàng thiếu gia thích xem hát hí khúc, mà Huyền Cơ nữ tử hàng đầu trong Mỹ Tiên viện được mệnh danh là tuyệt kỹ nổi bật nhất cả về mảng này.

Còn vị tiểu cô nương Tiểu Uyển trước mặt bọn họ đây, cũng nổi tiếng không kém như Huyền Cơ.

Bằng cách này, Huyền Cơ đã lọt vào tầm nhìn của Hoàng thiếu gia.

Mà Hoàng thiếu gia tài tử phong lưu, tài nghệ vẽ tranh lại càng khiến người ta phải ngưỡng mộ hơn, lại rất bảo vệ Huyền Cơ.

Chẳng bao lâu, hai người đã đến với nhau giống như trong tiểu thuyết tài tử giai nhân.

Nhưng nhà họ Hoàng cũng được coi là một gia tộc lớn và có danh tiếng ở địa phương, làm sao bọn họ có thể chấp nhận một nữ tử kỹ viện, Hoàng lão gia đã rất tức giận khi biết chuyện này, thậm chí còn dọa cắt đứt quan hệ với Hoàng thiếu gia.

"Nhưng cuối cùng, Hoàng thiếu gia vẫn cưới Huyền Cơ tỷ tỷ vào trong phủ." Tiểu Uyển có chút ngưỡng mộ nói.

Nói đến đây, giọng điệu của cô đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên: "Công tử cũng biết chúng ta rồi đấy." Cô nhéo ngón tay, nhỏ giọng nói: "Những nữ tử như chúng tôi khi xuất giá, chỉ có thể vào ban đêm, không có chiêng trống, cũng không có người tiễn, chỉ có mấy người bên phía phu gia đến, lặng lẽ ngồi kiệu nhỏ đi vào từ cửa hông, không ai dám nói gì."

"Chiếc túi gấm này chính là tôi đã tặng cho Huyền Cơ tỷ tỷ vào tối hôm đó. ." Tiểu Uyển nhớ lại: "Lúc đó Huyền Cơ tỷ tỷ còn mang theo một nha hoàn đã luôn ở bên cạnh tỷ ấy."

"Nha hoàn đó cũng thật đáng thương, là một cô nhi, Huyền Cơ tỷ tỷ lo lắng nếu mình đi rồi, một mình cô bé ở lại đây sẽ bị bắt nạt ..."

"Bác sĩ thật lợi hại!" Tên mập hét lớn trong lòng.

"Vì vậy ... cô nghỉ ngờ là Hoàng lão gia đã trở giò trong việc này sao?" Sự việc đại khái đã hiểu, Giang Thành đi thằng vào vấn đề.

"Đúng vậy." Tiểu Uyển hung hăng gật đầu: "Ngoại trừ ông ta ra còn ai vào đây nữa, chắc chắn là ông ta đã ra tay, chỉ đáng tiếc cho Hoàng thiếu gia." Tiểu Uyển sau đó thở dài: "Nghe nói sau khi Huyền Cơ tỷ tỷ chết, thiếu gia cũng đã phát điên theo."

"làng thiếu dia có tình cảm †h↠eâu: đâm với tiểu thư Huyền Cơ mà" Giang Thành cảm khái nói.

"Quả vậy." Tiểu Uyển gật đầu liên tục: "Hoàng thiếu gia còn từng vẽ một bức tranh cho Huyền Cơ tỷ tỷ, tỷ tỷ trong tranh đặc biệt xinh đẹp, tỷ tỷ trước khi xuất giá đã tặng bức tranh đó cho tôi, sau này khi xảy ra chuyện, người trong nhà tỷ tỷ có từng đến tìm tôi, tôi thấy bọn họ thật đáng thương nên đã đưa bức tranh cho họ".

Người nhà của Huyền Cơ ...

Giang Thành đột nhiên có chút hứng thú: "Bức tranh kia bị bọn họ đem đi rồi?"

"Đúng vậy, ông ấy là phụ thân của Huyền Cơ tỷ tỷ, trước đây thường lén lút đến thăm tỷ, nhưng tỷ tỷ hình như có chút phản kháng với người phụ thân này, cho nên rất ít khi gặp mặt ông ấy."

"Người đó làm gì?"

"Nghe nói cũng là hát hí khúc." Tiểu Uyển lộ ra thần sắc có chút kỳ quái: "Nhưng khác với chúng tôi, bọn họ ... bọn họ là hát bạch hoạt, chính là loại kịch cho người chết, dùng cũng đều là người giấy ngựa giấy gì đó."

Dường như sợ Giang Thành nghe không hiểu, Tiểu Uyển liền giải thích cặn kẽ hơn.

"Phụ thân của tỷ tỷ là chủ gánh hát, có một lần nghe tỷ tỷ kể lại chuyện đó trong lúc uống say, năm đó cũng là vì phụ thân không lo làm ăn đàng hoàng, mới bán mình vào nơi như này, cho nên chưa bao giờ tha thứ cho ông ấy."

"Quỷ kịch?" Giang Thành nheo mắt lại.

Nghe thấy từ quỷ, Tiểu Uyển vô thức có chút bài xích, nuốt khan nói: "Chắc là ... chắc là cũng tương tự thế, người đó trông khá kỳ quái, vừa gầy vừa thấp, dung mạo cũng cổ quái, khuôn mặt rất dài, đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người, đứng cạnh ông ấy lạnh như đang ở trong hầm băng vậy." Cô nói thêm.

Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, Giang Thành xin giấy bút và bắt đầu vẽ lên đó.

"Là ông ấy sao?" Giang Thành cầm bức tranh lên, hỏi Tiểu Uyển.

Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, Tiểu Uyển sửng sốt một chút, sau đó gật đầu liên tục: "Đúng, chính là ông ấy." Cô ta nhìn Giang Thành với ánh mắt nghỉ ngờ và hỏi: "Công tử từng gặp qua ông ấy sao?"

"Gặp qua, nhưng không quen."

Tiểu Uyển khẽ gật đầu: "Chẳng trách." gần, bức tranh đã bị Giang Thành cất đi.

"Cô có biết hiện tại phụ thân của Huyền Cơ đang ở đâu không?" Giang Thành hỏi.

Tiểu Uyển suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Những đoàn hát loại kịch này thường sống ở ngoại thành, nhưng ... nhưng hai người có thể đến ngõ Chiêng Trống để xem thử, lần trước khi ông ấy đến, có nhắc tới nơi đó."

"Cám ơn." Giang Thành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Công tử, xin chờ một chút." Tiểu Uyển đứng dậy gọi Giang Thành, sau đó, trong ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của tên mập, Tiểu Uyển từ trong chiếc hộp gỗ tinh xảo lấy ra một tấm thẻ có buộc dây đỏ.

Cũng không biết tấm thẻ được làm từ chất liệu gì nhưng khi sờ vào tay vào, cảm giác rất thích.

Mặt trước có khắc một chữ "Uyển".

"Công tử, xin hãy nhận lấy." Tiểu Uyển nói: "Đây là thẻ của tôi, lần sau hai người có thể cầm theo thẻ này đến tìm tôi, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái."

"Huyền Cơ tỷ tỷ đối xử với tôi rất tốt, một khi sự việc có tiến triển, xin hãy nhất định nói cho tôi biết." Cô ta nói rất chân thành.

Giang Thành nhận lấy tấm thẻ, đáp: "Nhất định."

Sau khi rời khỏi Mỹ Tiên viện, tên mập không đợi được sáp đến gần, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thành, giọng điệu bình tĩnh khác thường nói: "Là Chu quản gia."
Bình Luận (0)
Comment