Chương 316: Ngõ Chiêng Trống
Chương 316: Ngõ Chiêng TrốngChương 316: Ngõ Chiêng Trống
"Là ông ta?!" Tên mập nghe được lời này sửng sốt một lát, sau đó da đầu lạnh buốt, trong lòng không ngừng dâng lên cơn ớn lạnh.
Chu quản gia chính là phụ thân của Huyền Cơ, kết hợp với những gì nghe được và thấy được ở trong Hoàng phủ, màn kịch quỷ khó tin kia, Hoàng lão gia điên điên khùng khùng ... một ý tưởng đáng sợ dần dần xuất hiện.
Đây là một sự báo thù đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Là sự báo thù của một người phụ thân, đối với kẻ đã giết con gái mình.
"Bác sĩ." Tên mập vội vàng nói: "Sao anh lại nghĩ đến việc Chu quản gia có vấn đề?"
Thay vì bản thân câu trả lời, tên mập càng tò mò hơn về cách bác sĩ suy luận kết quả này dựa trên những manh mối hiện tại.
"Trước đó tôi đã từng tới phòng bếp của Hoàng phủ." Giang Thành đi dọc ven đường, cố gắng không thu hút sự chú ý của những người xung quanh: "Tôi đã nếm thử đồ ăn chuẩn bị xong trong phòng bếp, ngoại trừ đồ ăn chuẩn bị cho chúng ta ra, hương vị của những đồ ăn khác đều rất thanh đạm."
Dường như không có hy vọng đối với năng lực lý giải của tên mập, hắn tiếp tục giải thích: "Người hát kịch ăn uống đều tương đối thanh đạm, lâu dần theo thời gian, điều này đã trở thành thói quen khắc sâu vào xương cốt."
Tên mập kinh ngạc: "Vậy nên bác sĩ, anh sớm đã đoán được thân phận của bọn họ rồi sao?"
"Không có." Giang Thành đáp: "Lúc đó tôi cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi."
"Bác sĩ." Tên mập đi theo Giang Thành hỏi: "Chúng ta bây giờ nên quay về, hay là đến ngõ Chiêng Trống xem thử?"
"Đến ngõ Chiêng Trống."
"Được"
Khi đã thực sự đứng trước ngõ Chiêng Trống, tên mập không khỏi có chút kinh ngạc, ngõ Chiêng Trống nghe tên gọi thì chỉ là một con ngõ, nhưng sau khi đến nơi, anh ta phát hiện ra con ngõ này kéo dài về mọi hướng và ít nhất có hàng trăm ngôi nhà. tìm được hết.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của tên mập, sau khi hỏi vài người bán hàng gần đó, một người bán hàng lom khom bị mù một mắt đang đẩy chiếc xe bán kẹo hồ lô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai người là đang nói đến Trịnh chủ gánh hát à?"
"Ừm." Ông ta chỉ vào ngã ba đường và nói: "Bọn họ sống trong ngôi nhà hình chữ C ở góc thứ hai, từ đây đi vào thì rẽ trái ở ngã tư đầu tiên, chính là trạch viện lớn nhất ấy."
Theo sự chỉ dẫn của người bán hàng rong, hai người nhanh chóng tìm được trạch viện tương ứng, không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng vừa đứng ngoài cửa, tên mập đã cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua người.
"Tìm một chỗ an toàn đợi tôi." Giang Thành lấy ra một nửa túi gấm kia nhét vào trong ngực tên mập, nói: "Nếu như 10 phút nữa mà tôi không ra ngoài, anh hãy trở về gọi người đến."
"Bác sĩ, để tôi đi cùng anh, nếu có chuyện gì xảy ra còn có một người giúp anh." Tên mập xung phong nói.
Cuối cùng, Giang Thành cũng chấp nhận đề nghị của tên mập, hai người chọn một địa điểm vắng vẻ, trèo qua một bức tường đổ nát để đi vào.
Trong trạch viện rất yên tĩnh, dường như không có ai.
Tìm đến gian phòng lớn nhất, Giang Thành cẩn thận mở cửa ra, đó là một gian phòng tương tự như nhà kho, nhưng được người ta dùng ván gỗ chia thành mấy khu vực.
Giang Thành tìm được một cái bàn, trên đó có một ít giấy tờ vương vãi, đến gần mới thấy có bản phác thảo bản đồ.
Bản đồ được vẽ rất chỉ tiết, Giang Thành nhìn một hồi, thậm chí còn tìm được căn phòng nơi mình ở.
"Bác sĩ." Tên mập kinh ngạc nói: "Cái này giống như bản đồ của Hoàng phủ vậy." Anh ta chỉ vào một tòa nhà: "Anh có thấy cái này giống lầu gác nơi Hoàng thiếu gia ở không?"
Tất nhiên giống rồi.
Bởi vì chính là nó.
Những người này ở đây vẽ rất nhiều bản đồ trong nội bộ Hoàng Phủ, còn có những nơi đám người Giang Thành chưa từng đến, trên bản đồ chỗ đại diện cho hồ nước, bọn họ còn tìm thấy một vòng tròn vẽ bằng bút đỏ. "Là bãi đất ở giữa hồ." Giang Thành đặt bản đồ trở về vị trí ban đầu.
Tên mập nghĩ ngợi một chút, lập tức nhận ra đây chính là nơi ban đêm Hoàng lão gia giả danh Hoàng thiếu gia hát hí khúc, trước đó bọn họ không hề biết, còn tưởng là quỷ bay trên mặt hồ.
Trong màn kịch cõng tân nương, Giang Thành đã từng đến đó nên hắn nhớ rất rõ.
Trong quá trình tìm kiếm sau đó, bọn họ tìm thấy một cánh cửa gỗ ở phía trong cùng của gian phòng, sau khi đẩy nó ra, ánh sáng lọt vào, cảnh tượng bên trong khủng khiếp đến mức tên mập dựng tóc gáy.
Chỉ nhìn thấy một dãy người giấy đang đứng cạnh tường.
Mặc áo giấy màu đỏ tươi, đội mũ dưa xanh, miệng người giấy mở ra một cách gọn gàng, khóe mắt nhếch lên cường điệu, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Điều đáng sợ hơn nữa là tất cả những hình người bằng giấy đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể chúng sẽ sống lại bất cứ lúc nào.
Nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt Giang Thành không khỏi thay đổi, thực ra có một chiếc kiệu giấy làm bằng giấy trắng đậu ở gần cuối phòng.
Chiếc kiệu giấy nhợt nhạt, xung quanh có bốn người giấy đứng làm người khiêng kiệu.
Hai chiếc đèn lồng giấy trắng trơn được cầm trên tay của người giấy dẫn đầu.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng quỷ dị đến cùng cực.
"Những thứ này ..." Tên mập trợn to hai mắt, cảm giác được không khí mình hít vào đều là khí lạnh: "Đây là đều những gì chúng ta đã thấy trước đây cv"
Nói được một nửa, anh ta không thể tiếp tục được nữa, cảm thấy khung cảnh xung quanh thật quỷ dị, bất giác rùng mình một cái, dường như... dường như những hình người bằng giấy này đều là sống, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Giang Thành đi về phía chiếc kiệu giấy, vừa mở rèm kiệu ra, trái tim tên mập chợt co giật mạnh mẽ.
Trên ghế kiệu còn có một người giấy đang ngồi.
Một tân nương giấy mặc trang phục màu đỏ và đội khăn trùm đầu.
Hai tay tân nương đang đặt lên đùi, phía dưới tựa hồ có vật gì đè xuống, nhưng nhìn từ góc độ của tên mập thì không rõ ràng.
Tân mân trana tiềm thức cảm thấv tân nưởn sớm muôên dì ñna eã sống lại.
Không có bất kì cơ sở nào, chỉ đơn thuần là trực giác của anh ta.
Nhưng may thay, cho đến khi bác sĩ lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ tươi từ tay tân nương giấy, thì tân nương vẫn không hề cử động, cũng không biến thành mặt xanh nanh vàng hay ác quỷ với khuôn mặt đang thối rữa lao ra ngoài.
Mở hộp ra, bên trong là một cuốn sách nằm lặng lẽ.
Cuốn sách trông rất cũ và hơi ẩm, bìa đã mục nát một nửa, các trang bên trong đã ố vàng từ lâu, nhưng may mắn là chữ viết trên đó vẫn còn rõ ràng.
Tên mập vươn cổ đọc, cảm thấy cuốn sách này giống như một cuốn bí thư trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Bác sĩ." Nhìn Giang Thành chỉ nhìn chứ không lên tiếng, tên mập lo lắng, cổ họng cuộn lên cuộn xuống mấy lần mới hỏi: "Bên trong ... bên trong viết cái gì vậy?"
Hít một hơi thật sâu, Giang Thành nhìn về phía tên mập, trong ánh mắt lộ ra thứ mà đối phương không thể hiểu được, tên mập vô thức nuốt khan, không dám nói những lời tiếp theo nữa.
"Huyền Cơ quả thực là bị Hoàng lão gia giết chết." Giang Thành nói: "Chu quản gia muốn lợi dụng hung thủ giết người Hoàng lão gia, còn có chúng ta, để ... chiêu hồn cho nữ nhi của mình."
Đôi mắt của đột nhiên mở to, tên mập thất thanh nói: "Chiêu hồn?"
Gật đầu, Giang Thành lật cuốn sách trong tay ra hiệu: "Cuốn sách này ghi lại một cách như vậy, thông qua một nghỉ lễ nào đó vào lúc nửa đêm, lợi dụng người giấy để tái hiện quá trình trở thành nạn nhân của người bị giết, là có thể chiêu hồn cho người đã khuất."
Tên mập nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Nghi lễ ... nghỉ lễ mà anh nói đến là ..."
"Trống da người." Giang Thành đáp.