Chương 318: Giới hạn
Chương 318: Giới hạnChương 318: Giới hạn
"Đội trưởng, thật xin lỗi, là em có vấn đề." Giọng nói của Tả Tinh đưa An Hiên từ trong ký ức trở về hiện thực: "Em không nên mang theo cảm xúc vào trong nhiệm vụ."
"Ừm." An Hiên gật đầu thở dài: "Nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nghiêm túc xem xét đề nghị của anh."
"Đội trưởng, anh cảm thấy Trần Cường không vấn đề sao?" Có lẽ bởi vì không muốn nhắc tới chuyện trước đó nữa, Tả Tỉnh ngẩng đầu chuyển chủ đề.
Liếc nhìn sang một bên, nơi đó là con đường mà bọn họ đã đi đến, An Hiên hạ giọng nói: "Mặc dù đối với một người mới mà nói, biểu hiện của anh ta có hơi kì lạ, nhưng anh luôn cảm thấy trên người anh ta còn thiếu thứ gì đó." Anh ta nhấn mạnh: "Chỉ có những tên kia mới có thứ đó."
"Điên cuồng? Thô tục?" Tả Tinh hỏi.
An Hiên lắc đầu: "Không phải, là loại khát vọng đó, trong lòng bọn họ tựa hồ đều đang khao khát thứ gì đó, nhưng anh lại không thấy ở trên người anh ta, anh ta chỉ muốn được sống sót."
Tả Tỉnh suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn An Hiên dần dần trở nên xa lạ: "Đội trưởng." Cô ta nói: "Có khi nào hành động của chúng ta đã bị truyền tin ra ngoài không, trong nhiệm vụ lần này ... hoàn toàn không Đỏ Thẫm?"
Ngay từ khi Thang Thi Nhu chết, cô ta đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, bây giờ khi nhiệm vụ đang diễn ra, cảm giác kỳ lạ này lại không ngừng bộc phát.
"Trước đó anh cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này." An Hiên thẳng thắn nói: "Nhưng cá nhân anh cảm thấy khả năng này rất thấp." Dừng một chút, An Hiên ngẩng đầu lên nói: "Em cứ coi như đây là trực giác của anh đi."
Khi An Hiên nói những lời này, Tả Tinh nhận thấy trên mặt anh ta có chút thay đổi vi diệu, sau một hồi im lặng, Tả Tinh lên tiếng trước: "Đội trưởng, anh cũng phát hiện ra phải không?"
An Hiên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Nếu như nhất định phải nói trong chúng ta có Đỏ Thẫm trà trộn vào, vậy em nghĩ người có khả năng nhất không phải là Trần Cường, mà là ..."
"Giang Thành." Tả Tinh thấp giọng nói.
"Đúng vậy." Ánh mắt An Hiên trong chốc lát trở nên sắc bén, anh ta nhìn về phía mặt hồ, hồi lâu sau mới dần dần nói: "Nếu thật sự là như vậy ... thì hỏng rồi."... "Bác sĩ." Tên mập chạy theo Giang Thành, thở hổn hển nói: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Theo quan điểm của tên mập, mọi chuyện hiện tại đại khái đã được làm rõ, nữ nhân tên Huyền Cơ đã bị Hoàng lão gia giết chết, còn vị Trịnh chủ gánh hát này thì vào Hoàng phủ dưới bí danh Chu quản gia, với hy vọng hồi sinh cho con gái mình thông qua phép thuật được ghi lại trong sách cổ.
Điều anh ta không hiểu là tại sao biểu hiện của bác sĩ lại không hề được cải thiện chút nào.
Bác sĩ còn chưa nói chuyện, tên mập nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ?"
"Anh không thấy kỳ lạ sao?" Giang Thành không thèm nhìn anh ta, nhưng giọng nói vẫn truyền đến.
Đi theo bác sĩ, tên mập nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Kỳ lạ?"
"Anh không cảm thấy những gì chúng ta thu hoạch được trong lần ra ngoài này ... có hơi nhiều sao?"
Nghĩ ngợi một chút, tên mập gật đầu nói: "Quả thực là khá thuận lợi." Sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Nhưng thế thì có vấn đề gì sao bác sĩ?"
Một lúc sau, Giang Thành lại hỏi: "Anh cảm thấy Chu quản gia này thế nào?"
"Khá tàn nhẫn, thủ đoạn cũng rất tà ác." Chỉ nghĩ đến việc lột da, người giấy và chiếc kiệu giấy, tên mập nuốt vài ngụm nước miếng: "Đầu óc cũng rất rõ ràng, hành sự kín đáo chặt chẽ, tâm cơ rất sâu, để hồi sinh con gái của mình, có thể làm bất cứ điều gì."
"Nhưng một người như vậy, sẽ để lại cho chúng ta nhiều manh mối đến thế sao, không kỳ lạ à?" Giang Thành nhìn anh ta hỏi: "Bản đồ và sách cổ ghi lại tà thuật không mang theo bên người, mà đều để lại trong nhà, còn không để lại một người nào đáng tin cậy canh giữ, không kỳ lạ sao?"
"Một nơi xa xôi như vậy, thế mà chúng ta chỉ mới hỏi vài người đã tìm thấy rồi, như vậy không kỳ lạ sao?"
Liên tiếp hỏi ba vấn đề, tên mập bối rối không biết, nhưng tên mập có thể cảm nhận rõ giọng điệu của Giang Thành không vui nên nhất thời không dám nói gì.
Một lúc sau: "Bác sĩ." Tên mập nhỏ giọng nói: "Có lẽ ... có lẽ túi gấm manh mối kia đã có tác dụng, anh hãy thử nghĩ xem, Chu quản gia không biết chúng ta có thể lấy được chiếc túi, sau đó chúng ta có thể lần theo manh mối và tìm ra..."
"Tiểu Liiển?" Giana Thành cười lanh môi! tiếng. "Đúng vậy." Tên mập có chút áy náy gật đầu, thấp giọng nói: "Đúng vậy ... chính là Tiểu Uyển cô nương."
"Một người trong top đầu cũng được gọi là song tuyệt ở kỹ viện như Huyền Cơ, ngoài cửa không những không có người canh chừng, bên trong ngay cả nha hoàn cũng không có, chỉ để hai người đàn ông xa lạ đi lên." Giang Thành nói: "Tôi nghĩ Mỹ Tiên viện này không muốn mở cửa nữa rồi."
Tên mập đã bị sốc khi nghe điều này.
"Tôi chỉ mới lấy ra túi gấm, còn chưa hỏi bất kỳ câu nào, cô ta đã nói ra sạch sẽ như đổ đậu vậy, hơn nữa những điều nói ra đều là về tất cả manh mối mà chúng ta đang cần ngay lúc này. Càng thú vị hơn nữa là, vị Chu quản gia thận trọng cảnh giác mà anh đề cập, không những đã bị phát hiện hết tất cả, trước khi rời đi, còn chu đáo nói cho chúng tôi biết địa chỉ chính xác của vị Tiểu Uyển cô nương này." Giang Thành đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói: "Anh cho rằng ông ta là lợn chắc?!"
Còn chưa nghe xong, trên trán tên mập đã đổ mồ hôi lạnh, sau khi bác sĩ nhắc nhở, bây giờ anh ta mới cẩn thận suy nghĩ, lời nói của cô nương tên Tiểu Uyển kia quả thực có gì đó không đúng.
Từ đầu đến cuối, bác sĩ đóng vai trò là người thẩm vấn, cơ bản không tiết lộ bất kỳ thông tin nào họ có cho Tiểu Uyển, tuy nhiên, đối phương lại đột nhiên đưa chủ đề vào bức tranh, từ đó dẫn ra người phụ thân của Huyền Cơ, cũng như thân phận của ông ta.
Sau đó, thông qua bức chân dung do bác sĩ vẽ ra xác nhận Chu quản gia chính là phụ thân của Huyền Cơ, đồng thời còn chu đáo đưa ra địa chỉ cụ thể của đối phương, giúp bọn họ tìm được cuốn sách cổ ghi lại tà thuật này.
Tên mập vô thức dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, kinh hãi nói: "Vậy nên ... vậy nên dđây đều là một trò lừa đảo, do Chu quản gia sắp đặt ra?"
"Thế tên tiểu ăn xin kia... Như chợt nghĩ đến điều gì, tên mập dùng ánh mắt cầu xin nhìn bác sĩ, trong mắt tràn ngập đau đớn do bị phản bội.
May mắn thay, bác sĩ lắc đầu: "Con bé chắc là không phải, nếu không cũng không cần thiết phải nhắc nhở anh."
Tên mập thở dốc như vừa được ân xá.
"Nhưng bác sĩ, tôi không hiểu." Tên mập hỏi: "Mục đích của bọn họ là gì, cản trở phương hướng điều tra của chúng ta sao?"
"Tạm thời tôi vẫn chưa thể khẳng định, nhưng tôi nghĩ có khả năng cao là đang trì hoãn thời gian." Giang Thành liếc nhìn tên mập nói: "Có lẽ để mặc chúng ta điều tra, chân tướng có thể rất nhanh sẽ sớm sáng tỏ."
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, bác sĩ chắc chắn cũng ở trong phạm vi khó nhằn này.
Tên mập thậm chí còn nghi ngờ rằng, cục diện này là được thành lập đặc biệt cho bác sĩ, nhưng vì thời gian quá vội vàng nên còn nhiều sơ hở và đã bị bác sĩ phát hiện ra.
Giang Thành nghiêng đầu, chỉ về phía gian phòng vừa rồi nói: "Theo ghi chép trong cuốn sách kia, nữ quỷ cần phải giết ít nhất bốn người trong bốn đêm mới có thể hoàn toàn thoát ra khỏi bức tranh."
Nhưng theo tính toán của Giang Thành, nhiều nhất hai đêm nữa, chính là giới hạn rồi."