Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 319 - Chương 319: Đón Dâu

Chương 319: Đón dâu Chương 319: Đón dâuChương 319: Đón dâu

"Anh mập." Giang Thành đột nhiên nói.

Tên mập vừa đi, vừa gật đầu liên tục: "Bác sĩ, anh nói đi, tôi đang nghe đây."

"Lát nữa quay về, anh hãy kể cho bọn họ nghe một lượt những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay."

Tên mập chớp chớp mắt: "Nói thế nào?"

"Có nào nói nấy." Giang Thành nói: "Chi tiết một chút."

"Vậy bác sĩ, anh trực tiếp nói với bọn họ đi." Tên mập ngượng ngùng nói: "Bác sĩ, anh biết là đầu óc tôi ngu ngốc, có một số chuyện chỉ sợ không nói được rõ ràng."

Giang Thành thở ra, dùng ngữ khí có chút bất mãn phàn nàn: "Nếu như tôi nói có người tin, còn cần đến anh nữa sao?"

Sự thật cũng gần đúng như Giang Thành đoán trước.

Không, không phải là gần đúng, còn tệ hơn nhiều so với những gì hắn đoán trước.

Tên mập ngồi vào bàn, mọi người tụ tập thành một vòng tròn, nhưng kỳ lạ là, mọi người đều tai thì nghe tên mập kể chuyện, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Giang Thành, bên trong chứa đầy nghỉ hoặc.

Cho đến khi Giang Thành tự giác lùi lại vài bước, tránh xa đám người, mọi người mới lập tức thả lỏng lông mày, đột nhiên cảm thấy lời nói của tên mập đáng tin hơn nhiều.

"Cho nên Chu quản gia này là sau đó đã trà trộn vào trong Hoàng phủ, ông ta là phụ thân của nữ nhân đã chết, muốn báo thù cho cô ta?" Vưu Kỳ kinh ngạc hỏi.

Tả Tinh liếc anh ta một cái, nói thêm: "Không chỉ là báo thù, mà còn là dùng tà thuật để hồi sinh cho cô ta."

Bây giờ bọn họ đã biết rằng, trống da người và kịch lúc nửa đêm, đều là những chiêu trò do đám người Chu quản gia tạo ra, mục đích chính là để quỷ có cơ hội giết người.

Từ đó cuối cùng để hồi sinh cho nữ nhỉ của mình.

"Nhưng bọn họ làm sao làm được?" Vưu Kỳ nghỉ hoặc nhìn chung quanh nói: "Hoàng lão gia có thể tích lũy được sản nghiệp lớn như vậy, cũng không thể nào là một kẻ ngốc dễ dàng bị người khác thao túng chứ."

"Nó đc thư hiên thông aua Hoàng lão dia" An Hiên hình tĩnh nói: "Sau khi Hoàng thiếu gia mất, Hoàng lão gia ngày đêm tưởng nhớ, tôi nghĩ Chu quản gia này nhất định đã tiết lộ với Hoàng lão gia rằng ông ta có một phương pháp để hồi sinh Hoàng thiếu gia, sở dĩ Hoàng lão gia đóng giả thành Hoàng thiếu gia, cũng là đã bị bọn họ mê hoặc."

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây là lời giải thích hợp lý nhất.

"Chúng ta vẫn còn thời gian bao lâu nữa?" Hạ Manh hỏi ra vấn đề then chốt nhất.

"Tôi không rõ." Tên mập giống như Giang Thành trước đó xòe tay ra: "Trên cuốn sách đó ghi còn có 4 ngày, nhưng tôi cảm thấy không phải, nhiều nhất..." Anh ta duỗi ra hai ngón tay lắc lắc, nói: "Hai đêm nữa."

"Trong sách có ghi làm thế nào để đối phó với con quỷ này không?" Mặc dù biết câu hỏi này khó có thể có câu trả lời nhưng An Hiên vẫn hỏi.

"Không."

"Dừng nghỉ lễ lại." Trần Cường đột nhiên nói: "Ý tôi là nếu như chúng ta đều từ chối tham gia vào những màn kịch tiếp theo, có khi nào ... nghỉ lễ sẽ bị gián đoạn không."

"Nhưng cũng có khả năng là do vi phạm quy tắc, mà gặp phải những chuyện bất trắc nào đó." Giang Thành nói một cách rất tự nhiên.

Lời còn chưa dứt, trong đầu của tất cả mọi người đều xuất hiện bộ dạng lúc chết của Thang Thi Nhu, cô ta chính là ví dụ điển hình nhất.

"Quỷ ... chắc là sẽ không ra tay với tất cả những người vi phạm quy tắc chứ." Vưu Kỳ cũng lặp lại lời của Trần Cường: "Nếu như tất cả chúng ta...

"Ai làm người đầu tiên?" An Hiên ngẩng đầu hỏi vấn đề mấu chốt nhất, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt, Vưu Kỳ lập tức ngừng nói.

Thời gian rất quý giá, không thể lãng phí vào những vấn đề vô nghĩa như vậy.

"Hách tiên sinh có cao kiến gì không?" An Hiên nhìn Giang Thành.

Ánh mắt Tả Tỉnh cũng tập trung vào khuôn mặt của Giang Thành, không ai tin rằng tên mập có thể lấy được tin tức như vậy, đây đều là công lao của hắn mới đúng.

Có lẽ ... hắn vẫn còn che giấu những manh mối mà không ai biết.

"Tôi nghĩ chúng ta nên đi xem bức tranh kia trước." Giang Thành đề nghị.

Bức tranh được bao phủ bởi một tấm vải đỏ, màu đỏ thẫm khiến An đỏ thẫm đang bay lơ lửng trước mặt họ vậy.

Vưu Kỳ đứng trước bức tranh được phủ một tấm vải đỏ, dáng vẻ trông cực kì mất tự nhiên, bởi vì tấm vải đỏ này chính là do anh ta phủ lên, ở quê nhà anh ta có câu nói rằng, vải đỏ ... có thể tránh tà.

Một số gương cũ hoặc tranh cũ lâu đời, thiên trường địa cửu, bên trong không cẩn thận sẽ nuôi dưỡng ra quỷ quái, khi không sử dụng phải dùng vải đỏ đậy lại, để tránh tai họa cho nhà chủ.

Nhưng trước khi bước vào ác mộng, một người đàn ông cao lớn thô kệch như Vưu Kỳ không hề tin vào những điều này, nhưng bây giờ, anh ta không thể không mê tín, dù sao thì anh cũng đã biết rõ, quỷ là thật sự tồn tại, hơn nữa còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.

"Là ai làm?" Hạ Manh đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tự mình lấy xuống đi."

Vưu Kỳ nuốt nước miếng, tựa hồ muốn giải thích một chút, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của những người khác, liền khôn ngoan ngậm miệng lại, anh ta chợt nảy ra ý tưởng, đi ra ngoài nhặt một thanh gỗ, sau đó dùng nó để gỡ tấm vải đỏ ra.

Khoảnh khắc tấm vải đỏ rơi xuống, Tả Tinh, người ở gần nhất, không khỏi hít vào một hơi lạnh lẽo.

Bức tranh ... đã thay đổi.

Nữ nhân trong tranh đã hoàn toàn quay mặt lại, hơn nữa khuôn mặt vốn dĩ tươi cười rạng rỡ cũng bỗng nhiên thay đổi.

Nữ nhân trong tranh bây giờ cười một cách rất quỷ dị, ánh mắt lạnh lùng, lông mày nhướng lên quá mức, giống y hệt như những người giấy.

Quả nhiên...

Thời gian còn lại không nhiều nữa.

Bối cảnh của bức tranh cũng lại thay đổi lần nữa, chỉ tiết dần dần nhiều lên, đường chân trời có treo một vầng trăng tròn đỏ thẫm, lầu gác được bao phủ bởi ánh trăng âm u quỷ dị, một người giấy cưỡi lên một chiếc trống, đang đánh lên mặt trống bằng da người.

Thông qua bức tranh, cũng có thể cảm nhận được một tia ớn lạnh tỏa đến trước mặt.

"Bùm. Bùm. Bùm."

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, khuôn mặt chết chóc của người phụ nữ trung niên hiện ra trước cửa.

Cô ta đứng ngoài cửa, không bước vào. Có lẽ bởi vì đã biết nội tình nên đối với người phụ nữ trung niên, mọi người càng ngày càng tôn kính mà không thể gần gũi, những người hầu có động tác cổ quái này, e rằng đều là những con hát trong gánh hát của Chu quản gia.

Bọn họ nhân lúc Hoàng lão gia phát điên, triệt để kiểm soát toàn bộ trên dưới Hoàng phủ, hoàn toàn khiến Hoàng lão gia mất đi thực quyền.

"Lão gia bảo tôi đến thông báo với các vị, đêm nay canh ba, lấy tiếng trống làm hiệu, đến bên hồ hát kịch cùng thiếu gia." Người phụ nữ trung niên liếc nhìn tất cả mọi người một lượt, giọng điệu nham hiểm: "Màn kịch đêm nay có tên là - Đón dâu."

Người phụ nữ quay người lại, nhặt một cành cây từ bên ngoài lên rồi dùng móng tay cắt thành từng đoạn, móng tay của người phụ nữ sắc hơn tưởng tượng, giống như những lưỡi dao sắc nhọn.

"Quy tắc là trong quá trình đón dâu, bất luận nhìn thấy gì, nghe thấy gì, đều không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào." Người phụ nữ nói: "Cho đến khi màn kịch kết thúc."

"Mỗi người ngậm một đoạn vào miệng, sau khi kết thúc mới có thể lấy ra." Người phụ nữ giơ tay lên, trong tay chất đống cành cây đã cắt nhỏ.

Vưu Kỳ ở gần nhất miễn cưỡng bước tới, tiếp nhận đống cành cây này.

"Hi hi hi." Người phụ nữ trung niên đột nhiên nhỏ tiếng bật cười, Vưu Kỳ nghe thấy sợ đến chân tay run rẩy, đống cành cây suýt chút nữa rơi xuống đất.

"Vậy thì các vị tự mình phân bổ đi." Người phụ nữ trung niên nói xong liền xoay người rời đi.

"Đây ... đây là thế nào?" Tay chân run bần bật, Vưu Kỳ kinh hãi nói, anh ta nhìn chằm chằm vào tay mình, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn mọi người có mặt với vẻ sợ hãi.

Lúc này, trong tay mỗi người đều đã nhận được một đoạn.

Mà trong tay anh ta ... lặng lẽ đặt hai đoạn.
Bình Luận (0)
Comment