Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 320 - Chương 320: Vỗ Vai

Chương 320: Vỗ vai Chương 320: Vỗ vaiChương 320: Vỗ vai

Vẫn còn lại 7 người, nhưng số đoạn cành cây lại là 8 đoạn.

Thừa ra một đoạn.

"Chuyện này là thế nào?" Vưu Kỳ vẻ mặt buồn bã, vươn tay ra, đối mặt với mọi người như thể hy vọng sẽ có người nhận nốt đoạn cành thừa ra này, run rẩy hỏi: "Đoạn thừa ra này ... là của ai?"

Tất nhiên không ai dám nhận, mọi người đang đều nhìn anh ta với ánh mắt thương hại.

Trần Cường theo bản năng liếc nhìn bức tranh, hành động này tựa hồ gây ra một phản ứng dây chuyền, những người còn lại cũng theo đó nhìn vào bức tranh.

Nếu như nói trong phòng này vẫn còn một "người" nữa, thì đó chính là nữ nhân trong tranh rồi.

Nhánh này ... có khi nào của cô ta không.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vưu Kỳ tái nhợt, dường như máu đã bị rút cạn.

Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng anh ta cũng không dám tùy tiện vứt nhánh cây NPC đưa cho đi, hơn nữa, anh ta cũng không biết nên vứt đoạn nào trong hai nhánh này, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên méo mó.

Đúng như mọi người nghĩ, tối nay vẫn còn kịch phải diễn.

"Mọi người có chú ý thấy không?" An Hiên nói: "Vừa rồi cô ta nói là lão gia bảo cô ta đến thông báo."

Trước đó, cô ta chỉ nhắc đến thiếu gia.

Gật đầu, Hạ Manh nheo mắt nói: "Xem ra bọn họ đã biết chúng ta đã đoán ra được thân phận thực sự của Hoàng thiếu gia, cho nên cũng không che đậy nữa."...

Trời tối rất nhanh, sau bữa tối, mọi người tập trung ở chái phòng của Giang Thành, chờ đợi nhiệm vụ bắt đầu.

An Hiên một lần nữa dẫn dắt mọi người ôn lại một số chỉ tiết của nhiệm vụ và những gì cần chú ý: "Theo như quy tắc lần này, quỷ rất có thể sẽ cải trang thành một người nào đó trong số chúng ta trong quá trình này, sau đó dụ dỗ những người khác nói chuyện."

Anh ta lần lượt nhìn từng người một, khi nhìn đến Giang Thành, anh ta nhận ra đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, An Hiên rất tự nhiên quay mặt đi: "Cho nên tôi đề nghị, bất luận nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cũng không được mở miệng."

"Còn có nhánh cây này." Anh ta mở tay ra, trong lòng bàn tay có một đoạn cành cây lặng lẽ nằm yên: "Sau khi cho vào miệng ngậm, tuyệt đối không được lấy ra, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc."

Nhắc tới cành cây, mọi người đều liếc nhìn Vưu Kỳ đang co ro trong góc, vẻ mặt anh ta dường như càng thảm hại hơn.

"Tùng!"

"Tùng!"

"Tùng!"

Âm thanh của tiếng trống cực kì trầm mặc ngột ngạt.

Con ngươi của mọi người đều co lại, nhiệm vụ ... cuối cùng cũng đến.

Vội vã đến bên bờ hồ, trên mặt hồ vẫn là sương mù như cũ, quỷ dị hơn là, sương mù lần này dày đặc hơn nhiều so với trước, trôi nổi trên mặt hồ, mọi thứ trước mặt đều trắng xóa, tầm nhìn rất kém.

Một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua làn sương mù dày đặc và cập bờ.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, quy tắc chính là phân tán mọi người ra bằng thuyền.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, chiếc thuyền không còn trống rỗng như trước, mà là có một chiếc đầu người giấy và một bộ hí phục ... màu đỏ tươi.

Bộ hí phục được dựng trên khung gỗ, đứng ở mũi tàu, đầu người giấy thì được chụp lên trên bộ hí phục, thoạt nhìn trông giống như một người đang dang rộng hai tay trên thuyền, cộng thêm với bối cảnh xung quanh, vô cùng quỷ dị.

Trong quy tắc có nói đi đến địa điểm quy định, sau khi đưa cành cây ngậm vào trong miệng, mới không được phép nói chuyện, vì thế lúc này Vưu Kỳ là người đầu tiên không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Đây là ... đây là để chúng ta mặc vào sao? Trong quy tắc là gì có..."

Mới nói được một nửa, Vưu Kỳ giống như vịt bị giẫãm cổ, không nói nên lời nữa, bởi vì anh ta nhìn thấy trong sương mù đã có thêm nhiều chiếc thuyền nữa đi ra.

Lặng lẽ, trên mỗi chiếc thuyền đều có một bộ hí phục màu đỏ tươi, tay áo và vạt áo tung bay trong gió đêm, giống như người đang nhảy múa vậy.

Hạ Manh đếm được tổng cộng 7 chiếc thuyền.

An Hiên hít sâu một hơi, là người đầu tiên nhảy lên thuyền, hiện tại tình hình đã rất rã ràng rồi hon ho cần nhải †thav eanad bê hí nhuc màu đỏ tươi, sau đó đội đầu người giấy lên.

Nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận, không cởi bỏ bộ hí phục vốn đang mặc trên người, mà chỉ mặc thêm bộ hí phục màu đỏ ra bên ngoài, như vậy khiến bọn họ trông đồ sộ hơn.

Khoảnh khắc thay xong trang phục và đội đầu người giấy lên, bảy chiếc thuyền cùng xuất phát và đi về các hướng khác nhau, nhanh chóng biến mất trong màn sương.

Cổ họng lăn lộn cuộn lên cuộn xuống, tên mập nhìn trái nhìn phải, xung quanh đầy sương mù, hoàn toàn không nhìn thấy những chiếc thuyền khác, tiếng nước từ dưới thuyền truyền đến cũng rất kỳ lạ, tên mập mấy lần muốn thò đầu ra xem, nhưng đều bị lý trí giữ lại.

Anh ta lo lắng nhìn thấy thứ gì đó mình không thể chịu đựng nổi, chẳng hạn như khuôn mặt người chết ướt sũng, hay là ... một thi thể với đôi tay nhợt nhạt đang vẫy gọi.

Năng lực động não của anh ta vẫn luôn rất mạnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nghĩ ra hàng chục cách mà quỷ có thể giết người, kết quả cuối cùng dẫn đến là anh ta ngồi xổm ở giữa thuyền, thân thể to lớn co lại thành một quả bóng nhỏ, chiếc cổ xoay 360 độ không có điểm mù, giống như một chiếc radar hình người chắc nịch.

Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi anh ta lên bờ.

Theo như luật chơi, anh ta chỉ cần đợi ở đây, sau đó sẽ có người đến tìm anh ta, giao tân nương cho anh ta, rồi anh ta lại mang theo tân nương đỉi tìm người tiếp theo.

Quá trình không phức tạp, dùng giọng của bác sĩ, đây chỉ là một trò chơi vỗ vai biến tướng.

Trò chơi vỗ vai yêu cầu bốn người tắt hết đèn trong một căn phòng hình chữ nhật trống vào giữa đêm, sau đó đặt mỗi người vào mỗi góc trong bốn góc của căn phòng.

Mặt quay vào góc tường, không được quay ra đằng sau nhìn.

Khi trò chơi bắt đầu, người ở góc này đi về phía người ở góc kia và vỗ nhẹ vào vai người ở phía trước, sau đó người được vỗ nhẹ lặp lại các bước trên theo cách tương tự.

Tiền đề là mọi người đều đi theo cùng một hướng, theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ.

Khi có người đi đến một góc không có người, thì phải ho lên một tiếng trước, sau đó băng qua góc của người đó và tiếp tục đi về phía trước cho đến khi nhìn thấy người tiếp theo. Sau một thời gian, sẽ phát hiện, khi không có ai ho, điều đó đồng nghĩa với việc góc nào cũng có người, nhưng theo quy tắc, thì luôn có một người rời đi.

Người thừa ra đó ... chính là người mới gia nhập vào trong trò chơi này.

Nhưng sự khác biệt trong bối cảnh đón dâu này là địa điểm rộng hơn, bọn họ phải đi vòng quanh hồ nước ma quái này.

Bảy người cách xa nhau nên tiếng ho hoàn toàn không nghe thấy được, luật chơi cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.

Đội lên đầu người giấy và hí phục màu đỏ tươi giống nhau, cũng khiến bọn họ không thể nhận ra nhau.

Điều này thật có chủ ý, chỉ còn thiếu mỗi dòng chữ "quỷ muốn trà trộn vào trong giết người" được viết trong các quy tắc nữa mà thôi.

Sau khi vào bờ, tên mập ngay lập tức nhìn thấy một người giấy.

Người giấy đứng dưới gốc cây cách bờ bảy, tám mét, trên mặt trang điểm cực kỳ khoa trương và quỷ dị, đội chiếc mũ dưa màu xanh lá cây, bên cạnh có một bím tóc to buông thống.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, người giấy tạo một dáng rất cổ quái, hơi khom người, một tay duỗi ra chỉ về vùng tối phía bên trái.

Hô hấp không tự chủ tăng tốc, tên mập dần dần xoay người, theo chỉ dẫn của người giấy hướng về phía bên trái, lặng lẽ chờ đợi, không nói một lời nào.

Cũng không biết loại tra tấn này đã kéo dài trong bao lâu, thì sau lưng vang lên một loạt tiếng "xào xạc", nghe giống như có ai đó hai chân không rời khỏi đất, đang kéo lê trên mặt đất, từng chút một di chuyển về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment