Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Cạch Cạch Cạch

Chương 321: Cạch cạch cạch Chương 321: Cạch cạch cạchChương 321: Cạch cạch cạch

"Bộp!"

Một cánh tay đặt lên vai tên mập, tên mập đội đầu giấy muốn nhìn xuống tay đối phương, nhưng do tầm nhìn có hạn nên hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Ngay sau đó, tên mập cảm thấy có ai đó đang trèo lên lưng mình.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cảnh tượng này xảy ra, anh ta vẫn theo bản năng rùng mình, khuôn mặt dưới đầu người giấy tái nhợt vì sợ hãi.

Người trèo lên lưng anh ta cực kì nhẹ, nhẹ đến quá đáng, anh ta ước chừng có lẽ ... có lẽ cũng không đến 40 cân.

Chắc là tân nương không sai rồi...

Sau một khi ngắn ngủi do dự, tên mập lấy hết can đảm, bắt đầu cõng tân nương trên lưng, anh ta bây giờ chỉ có một kế hoạch, nhanh lên, nhanh nữa lên, chỉ cần giao tân nương cho người tiếp theo, vậy thì ... vậy thì anh ta sẽ được an toàn.

Về việc người xui xẻo tiếp theo là ai, anh ta không quản được nữa.

Chỉ cần không phải là bác sĩ, thích là ai cũng được.

Nghĩ tới đây, tên mập cảm thấy trong lòng dâng trào năng lượng, chân bước cũng nhanh hơn.

Để đến được với người tiếp theo nhanh nhất có thể, anh ta cố gắng đi càng gần hồ càng tốt nhưng lại không dám đến quá gần, mà luôn giữ khoảng cách gần 5m với hồ.

Mặt hồ vẫn còn sương mù bao phủ, trắng xóa, tựa hồ có quái vật ẩn nấp ở trong đó, tên mập chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lại quay đi, không bao giờ nhìn lại mặt hồ nữa.

Điều duy nhất khiến anh ta yên tâm là tân nương phía sau rất yên tĩnh, dường như không có hứng thú với anh, dọc đường cũng không có động thái quá đáng nào đối với anh.

Tên mập kích động đến suýt rơi nước mắt, lần đầu tiên anh ta cảm thấy không được lòng phụ nữ cũng rất tốt.

Đồng thời, anh ta không khỏi lại lo lắng cho bác sĩ.

Đang suy nghĩ, dưới chân của tên mập phát ra tiếng "lạch bạch".

Ngay sau đó, anh ta định thần lại, hơi cúi đầu xuống, mới nhận ra mình đã bước xuống nước từ lúc nào, lúc này anh ta đang đứng trong hồ, nước đã nnaân đến mắt cá chân. Phát hiện này khiến anh ta chấn động, cả đường anh ta đều bước đi rất cẩn thận, cố ý tránh xa hồ nước, làm sao có thể...

Anh ta vô thức nhìn về phía mặt hồ, giây tiếp theo, tầm nhìn của anh ta như bị đánh mạnh một cái, trong nháy mắt kéo dài thành một khe hở.

Qua hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, anh ta nhìn thấy phía sau lưng tân nương đội khăn trùm đầu màu đỏ, cổ dài gần gấp đôi người bình thường, hơn nữa còn vặn vẹo một cách quỷ dị, phần eo cong về phía sau, vòng cung lớn đến mức gần như sắp đứt đoạn.

Cùng lúc đó, một loạt âm thanh liên tục và quỷ dị vang lên bên tai anh ta.

"Cạch cạch cạch ..."

Như thể ... có người đang há rộng miệng, không ngừng dùng hai hàm răng trên dưới đánh tới đánh lui.

Hình ảnh trong đầu lần này khiến tên mập sợ đến mức gần như mất hồn, nghiêng người lại, vô thức muốn ném thứ phía sau xuống hồ.

Nhưng cuối cùng anh ta cũng chịu đựng được.

Chưa kể việc này là trái với quy tắc, thì chỉ nhìn con quỷ này thôi thì chắc chắn là quỷ nước rồi, mà anh ta hiện tại đang đứng trong hồ, sợ quỷ xuống nước rồi, mình sẽ không còn đường sống nào nữa.

Dù chỉ cách bờ vài bước chân nhưng con người tuyệt đối không bao giờ có thể chạy thoát được khỏi quỷ.

Anh ta hít một hơi thật sâu, chống lại áp lực to lớn, đầu tiên dần dần rời khỏi hồ, sau đó tiếp tục đi về hướng trước đó, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Phần cổ bắt đầu có cảm giác tê tê dại dại, như thể đuôi tóc đang lướt qua, một vật dạng dải ẩm ướt, bề mặt thô ráp, có kết cấu đang men dọc theo cổ anh ta chậm rãi quét qua.

Ẩm ướt, thô ráp, còn mang theo một cảm giác dính dính khó tả.

Tên mập gần như nhận ra đó là gì ngay lập tức.

Cái lưỡi.

Con quỷ trên lưng anh ta ... đang dùng lưỡi liếm mình!

Toàn thân nổi da gà, lúc này tiếng răng của anh ta va vào nhau còn lớn hơn cả thứ sau lưng, nếu không phải trong miệng có ngậm một nhánh cây thì có lẽ còn khoa trương hơn nữa.

Ngay lúc tên tên mập sắp không thể chịu nổi nữa, cuối cùng cũng nhìn thấv có naườồi eách đó không va. anh †a aần như lao về nhía đó với tấc độ 100 mét.

"Bộp!"

Tên mập kích động vỗ mạnh lên vai đối phương, cũng không biết có phải là do lực quá mạnh hay quá đột ngột, tóm lại hai chân người đó yếu ớt, suýt chút nữa đã khụy xuống đất.

Nhìn bộ hí phục màu đỏ tương đến mức muốn bung ra và bộ dáng run rẩy của đối phương, tên mập đoán chắc là huynh đệ Vưu Kỳ rồi.

Suy cho cùng, anh ta là người duy nhất trong nhiệm vụ này có thể chất sánh ngang với mình.

Cái tên phía sau ngược lại khá nghe lời, sau khi đến nơi cũng không cần tên mập dỗ dành, tự mình ngoan ngoãn đi xuống, rồi trực tiếp leo lên lưng Vưu Kỳ.

Tên mập ngoan ngoãn tuân theo quy tắc của trò chơi, không bao giờ nhìn vào thứ không nên nhìn, nhắm mắt lại đợi tiếng bước chân đi xa mới mở ra, lúc đó xung quanh đã không còn thấy ai nữa.

"Phù-"

Tên mập thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh ta đang chờ đợi tiếng trống giải tán.

Mong là ... anh ta nhìn màn đêm vô tận gần đó, nuốt nước bọt, bác sĩ đừng xảy ra chuyện gì. ...

"Lạch bạch."

"Lạch bạch."

"Lạch bạch."

Sau tiếng bước chân nhanh nhẹn, thứ còn lại là một loạt tiếng nước giẫm lên, Tả Tinh ngẩng cái cổ hơi cứng ngắc lên liếc nhìn mặt nước bên cạnh.

Trong hình ảnh phản chiếu, cái tên phía sau càng ngàng càng không thật thà.

Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi tận mấy tư thế, trong đó có một lần, Tả Tỉnh thậm chí còn tưởng rằng cô ta sẽ cắn mình.

Nhưng phẩm chất tâm lý và khả năng kiểm soát tình hình của cô ta lại nằm ngoài tầm với của tên mập.

Cô ta có sự hiểu biết riêng của mình về màn đón dâu này.

Điều quan trọng nhất trong màn này là thời gian.

Nếu như để cô ta dùng phép ẩn dụ thì, màn kịch này giống với trò lính.

Một nhóm lính ngồi thành vòng tròn và chuyền nhau một mẩu thuốc nổ làm cháy ngòi nổ cho đến khi nó chuẩn bị nổ thì người lính cuối cùng mới có thể ném quả thuốc nổ ra ngoài.

Mà con quỷ trên lưng cô ta chính là thuốc nổ được chuyền nhau.

Thuốc nổ nhất định sẽ phát nổ, trong đó nhất định có một người sẽ chết, cô ta chỉ cần đảm bảo thuốc nổ trên tay mình sẽ không phát nổ là được rồi.

Nếu như có thể phát nổ trong tay người đó thì lại càng tốt ... Một khuôn mặt rõ ràng là rất đẹp trai nhưng thường xuyên hành động bất hảo vô lại hiện lên trong đầu cô ta.

Người có liên quan đến Đỏ Thẫm ... đều đáng phải chết.

Bố ... người bố yêu thương mình nhất đã chết dưới tay những kẻ đáng ghét này!

Như đang nhớ lại trang đau đớn nhất trong ký ức, trên trán Tả Tỉnh hiện lên những đường gân, cô ta bước nhanh hơn, chuẩn bị chạy đến điểm hẹn tiếp theo càng sớm càng tốt. ...

Sau khi tiếng trống đã mất từ lâu cuối cùng cũng vang lên, những người chơi đang rải rác khắp mọi chỗ lần lượt quay trở về chái phòng.

Gian phòng của Giang Thành.

Tên mập vội vàng chạy vào cửa, nhìn thấy bác sĩ ngồi ở bàn chậm rãi uống nước, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù bác sĩ cực kì gian xảo, khả năng xảy ra chuyện gì rất mong manh, nhưng dù sao hắn cũng đã bị Chu quản gia nhắm đến, chuyện bác sĩ không nhận ra Sư Liêu Trí là quỷ đã khiến tên mập hiểu rằng bác sĩ cũng chỉ là con người chứ không phải thần thánh, hắn cũng sẽ có những lúc sơ suất.

Nửa tiếng sau khi tiếng trống kết thúc, các người chơi đều quay trở lại chái phóng, ngoại trừ...

"Tả Tỉnh đâu?" Hạ Manh nhìn ra ngoài cửa trống rỗng, cau mày hỏi: "Sao cô ấy còn chưa quay lại?"

Sắc mặt An Hiên cực kì khó coi, sau khi nhận ra Tả Tinh không quay lại, phản ứng của anh ta cực kì dứt khoát, lập tức đi ra khỏi cửa, đi đến gian phòng bên cạnh, một lúc sau anh ta quay lại.

Dừng một chút, anh ta lên tiếng: "Nữ nhân trong tranh ... biến mất rồi."
Bình Luận (0)
Comment