Chương 322: Người tiếp theo
Chương 322: Người tiếp theoChương 322: Người tiếp theo
"Nữ quỷ ... từ trong tranh đi ra rồi?" Giọng nói của Vưu Kỳ thay đổi, anh ta kinh hãi nhìn ra ngoài cửa, như thể nữ quỷ sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào vậy.
Xét theo tình hình hiện tại, đây dường như là lời giải thích duy nhất.
Lại nghĩ đến sự biến mất của Tả Tinh ...
"Mọi người có ai đã nhìn thấy Tả Tinh rồi?" Hạ Mạnh như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: "Người tiếp theo của ai là Tả Tỉnh?"
Mặc dù mọi người đều đội những chiếc đầu người giấy và mặc hí phục màu đỏ tươi giống nhau, nhưng từ hình dáng vẫn có thể nhìn ra một số điểm khác biệt, Tả Tinh cao hơn Hạ Manh, hơn nữa vóc dáng cũng gầy hơn Trần Cường và Giang Thành.
"Người tiếp theo của tôi chắc là Vưu Kỳ." Tên mập lên tiếng trước.
Vưu Kỳ nghe xong lập tức nói: "Hóa ra người vỗ tôi chính là anh." Tiếp theo anh ta trách móc nói: "Anh làm gì mà vỗ mạnh thế, làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng là quỷ đến rồi!"
Tên mập xấu hổ sờ sờ mũi, không trả lời.
Vưu Kỳ nhớ lại người tiếp theo của mình là một người cao và gầy, nhưng anh ta vỗ vào vai người kia, cảm thấy cũng khá rắn chắc, chắc hẳn là một người đàn ông.
"Anh vỗ vào vị trí nào?" Giang Thành nghiêng đầu hỏi.
"Vai phải." Vưu Kỳ nói: "Tay trái của tôi lúc ấy tê dại, chỉ có thể nâng cánh tay phải lên, cho nên..."
Giang Thành gật đầu: "Là tôi."
Ở đây chỉ có An Hiên và Giang Thành là phù hợp với miêu tả của Vưu Kỳ, Trần Cường mặc dù cao nhưng lại khá gầy, lúc thay quần áo mọi người đã chú ý tới.
An Hiên cũng gật đầu nói: "Người vỗ vai tôi là ở vai trái."
"Người tiếp theo của tôi chắc là cô." Giang Thành nhìn Hạ Manh nói.
Hạ Manh hung ác trừng mắt nhìn hắn, sau khi nhận ra người phía sau không chỉ vỗ vai mà còn nhân lúc sờ soạng mấy cái, Hạ Manh liền ngay lập tức ý thức được chắc chắn là Giang Thành rồi.
Người bình thường cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Người tiếp theo của Hạ Mạnh là An Hiên, An Hiên cũng đã thừa nhận, có chuyện gì đó.
Người tiếp theo của An Hiên là Trần Cường.
Theo lời kể của Trần Cường, người sau lưng anh ta đã vỗ nhẹ vào vai trái của mình hai lần, rồi sau đó ấn xuống một cái, An Hiên gật gật đầu, thừa nhận: "Là tôi."
Tên mập - Vưu Kỳ - Giang Thành - Hạ Manh - An Hiên - Trần Cường.
Sau khi sắp xếp xong thứ tự, mọi thứ được xâu chuỗi lại với nhau.
Hiện tại sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Trần Cường, theo quy tắc, người tiếp theo của anh ta, phải là Tả Tỉnh.
Dưới ánh mắt gần như ép hỏi của mọi người, vẻ mặt Trần Cường trở nên rất kỳ lạ, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta ngẩng đầu lên với ánh mắt cổ quái: "Không có." Anh ta lên tiếng: "Người tiếp theo của tôi ... không phải là Tả tiểu thư."
"Cơ thể của người đó khá trương phình, tôi còn tưởng là ..." Anh ta liếc tên mập một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên Vưu Kỳ một lúc, ý tứ không nói đã rõ ràng.
Anh ta nghĩ rằng người đó là tên mập, hoặc là Vưu Kỳ.
"Người vỗ vai anh có đặc điểm gì?" Giang Thành quay đầu nhìn về phía tên mập.
"Vai trái." Tên mập nhớ lại: "Một cái."
Trần Cường hít sâu một hơi, nói: "Tôi vỗ là vai phải."
"Cho nên ... cho nên người tiếp theo sau anh không phải là Tả Tinh." Vưu Kỳ nuốt nước miếng: "Là ... là quỷ?"
Nhớ lại bóng quỷ trương phình phản chiếu trên giấy dán cửa, Trần Cường chợt cảm thấy trong lòng bất an, trong nhiệm vụ này, không chỉ có tên mập và Vưu Kỳ có cơ thể mập mạp to lớn ... mà còn quỷ nữa.
Hóa ra quỷ cũng đã tham gia vào trò chơi này.
Nhánh cây thừa ra đó ... là được chuẩn bị cho quỷ trong tranh.
Trò chơi này, tổng cộng có 8 người tham gia.
7 người 1 quỷ.
Tiếng trống trước đó là thông báo cho mọi người sơ tán, trở về chái phòng, vẫn còn một tiếng trống cuối cùng chưa vang lên, là thông báo cho mọi người nhiệm vụ đã hoàn toàn kết thúc.
Những người khác đều đã rời đi, vậy hiện tại ... Tả Tinh đang làm gì?
Thời han vẫn chua hết nên chắc cô †a nhải vẫn còn eếng mới đúng. Dần dần, trong đầu mọi người xuất hiện một ý tưởng vô cùng đáng sợ - Tả Tỉnh lúc này rất có khả năng là đang cõng quỷ, một mình đi vòng quanh hồ, tìm kiếm những đồng đội hoàn toàn không tồn tại và đều đã sơ tán.
"Chúng ta nhất định phải tìm được cô ấy." An Hiên kiên định nói: "Tranh thủ trong khi vẫn còn thời gian."
"Bây giờ ... bây giờ ra ngoài tìm người?" Vưu Kỳ liếc nhìn ngoài cửa, không khỏi nuốt nước bọt.
Có thể nhìn ra, đây là một áp lực tâm lý rất lớn đối với anh ta.
Hạ Manh nói lại: "Chúng ta hiện tại không còn nhiều thời gian nữa, nếu như có thể tìm được Tả Tỉnh còn sống, nói không chừng sẽ có được manh mối quan trọng về quỷ."
"Tôi đồng ý." Giang Thành giơ tay nói: "Tả tiểu thư xinh đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp, tôi không muốn cô ấy chết."
Tên mập bối rối chớp mắt, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Vậy thì... tính cả tôi nữa."
"Tôi cũng đi." Trần Cường đứng lên nói.
Nhìn thấy cảnh này, Vưu Kỳ chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, dù sao bây giờ ai ở lại, thì người đó cô đơn lẻ loi.
Nhóm người lập tức khởi hành, nhanh chóng lao về phía hồ.
Không biết từ khi nào trên trời bắt đầu có mưa nhỏ, sương mù trên mặt hồ cũng ngày càng dày đặc, khu vực cách hồ hơn mười mét bị sương mù bao phủ, trông cực kì quỷ dị.
Sáu người tụ tập thành một vòng tròn nhỏ, tìm kiếm dọc theo mặt hồ ngược chiều kim đồng hồ, bởi vì tầm nhìn rất kém nên bọn họ đứng rất gần nhau để đảm bảo mọi người đều trong tầm nhìn của những người khác. ...
"Phù-, phù-"
Bước chân của Tả Tinh càng lúc càng chậm, điều tương phản rõ rệt là đôi mắt càng ngày càng tuyệt vọng của cô.
Cô ta đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Cô đã đi bộ quá lâu rồi, nhưng không gặp một ai.
Người đâu?
Những người khác ... đều đi đâu hết rồi?
Những người còn lại thì cô không thể đảm bảo, nhưng đội trưởng tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ cô lại một mình. "Tân nương" phía sau càng ngày càng nặng hơn, cô cũng không dám chắc chắn, có lẽ chỉ là ảo giác của bản thân, vừa cõng vừa đi lâu như vậy, thể lực của cô sắp cạn kiệt.
Cô nhận ra chắc là mình đã trúng chiêu rồi.
Nhưng điều cô không thể hiểu được là rút cuộc mình đã làm gì sai, tại sao ... quỷ lại nhắm vào mình?
Phía trước vang lên tiếng xào xạc, hình như có thứ gì đó đang đi tới.
Không chỉ một.
Ngay khi cô đang định tìm một chỗ trốn, thì một giọng nói rõ ràng đang bị đè nén nhưng lại có vẻ rất vui mừng truyền đến: "Tìm được rồi!"
Là giọng nói của Hạ Mông, Tả Tinh lập tức phản ứng lại.
Ngay sau đó, 6 bóng người xuất hiện trước mặt cô, An Hiên ở vị trí phía sau một chút, nhưng niềm vui trong mắt anh là không thể che giấu, hít một hơi dài, An Hiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống, sau khi tìm thấy Tả Tinh.
"Cô thế nào?" Hạ Manh đi tới hỏi.
Tả Tinh nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt cảnh giác, đầu lưỡi kiên quyết ấn vào cành cây, không trả lời.
Dường như khá hiểu rõ đồng đội của mình, An Hiên cũng không nói nhảm, nhìn xung quanh rồi nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta tránh đi trước đã." Anh ta quay đầu nhìn về phía sương mù, hạ giọng: "Phía sau có thứ gì đó."
Nhóm người tìm đến một con dốc, núp sau đó, thứ trên lưng Tả Tinh rất yên tĩnh, giống như đang ngủ vậy.
Một lúc sau, trong sương mù truyền đến một âm thanh kỳ lạ, còn ẩn hiển tỏa sáng.
"Xet——"
"Xet—"