Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Ngả Bài

Chương 324: Ngả bài Chương 324: Ngả bàiChương 324: Ngả bài

"Anh ta muốn ngả bài rồi." Giang Thành nói.

"Ngả bài?" Tên mập chớp chớp mắt: "Với ai?"

"Đương nhiên là kẻ đã giết chết đồng đội của anh ta." Giang Thành tựa hồ cảm thấy không thoải mái với ống tay áo ướt của mình, liền xắn tay áo lên mấy lần rồi mới tiếp tục.

"Quỷ?"

"Tsk." Giang Thành nhìn thoáng qua tên mập, như muốn nói với anh ta mấy câu, nhưng cuối cùng như nghĩ tới gì đó, liền đổi giọng nói: "Đỏ Thẫm."

Vừa nghe được hai chữ này, tên mập liền bắt đầu kích động: "Bác sĩ." Anh ta hỏi: "Là người của Đỏ Thẫm giết chết Tả Tinh?"

"Ờ-huh."

"Là ai?" Tên mập háo hức hỏi.

Giang Thành duỗi thằng đôi chân đau nhức ra, quay đầu nhìn tên mập vài giây, sau đó chậm rãi nói ra hai chữ: "Vưu Kỳ."

"Anh ta ..." Tên mập nuốt nước miếng, cau mày, có chút nghỉ hoặc hỏi: "Bác sĩ, anh làm sao phát hiện ra?"

"Không phải là tôi phát hiện ra, là Tả Tinh nói." Giang Thành liếc bàn ăn một cái.

Tên mập hiểu rõ sự tình, chạy tới trước bàn, rót một tách trà nóng xong chạy lại đưa cốc cho Giang Thành.

Sau khi uống một ngụm trà nóng, sắc mặt Giang Thành bắt đầu nhuận sắc hơn: "Lúc nãy khi An Hiên đi tới phía trước, đã dùng thân thể che khuất tầm nhìn của chúng ta."

"Lúc đầu tiên khi tôi nhìn thấy thi thể của Tả Tinh, tay phải của cô ta là nắm chặt, nhưng sau khi An Hiên đi ra, tất cả các ngón tay trên bàn tay phải của thi thể đều đã bị đứt rời."

Giang Thành nhìn tên mập nói: "Thứ mà Tả Tỉnh liều mình giữ lấy, đã bị An Hiên lấy di."

Tên mập hạ giọng: "Là cái gì?"

Giang Thành đưa tay từ trong áo lấy ra một vật nhỏ, vừa mở lòng bàn tay ra, tên mập dừng lại, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Đoạn nhánh cây đó?"

"Đối với Tả Tỉnh mà nói, trò chơi này còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi." Giang Thành nhìn cành cây trong tay mình, cảm khái nói: "Cô ta có làm gì khi trò chơi bắt đầu, cô ta đã bị quỷ nhắm đến."

Tên mập nghe đến choáng váng.

"Vưu Kỳ đã hoán đổi đoạn cành cây của cô ta." Giang Thành bình tĩnh nói: "Người phụ nữ trung niên đưa cho anh ta bảy đoạn, nhưng anh ta lại trộn một đoạn giả vào, lúc đó không ai để ý tới điểm này."

Tên mập mãnh liệt hồi tưởng lại trong đầu, quả thực lúc đó người phụ nữ trung niên không hề yêu cầu Vưu Kỳ đến đón lấy cành cây, càng không hề yêu cầu anh ta phân phát, là anh ta tự mình đi tới.

Bởi vì lúc đó anh ta ở gần cửa nhất nên không ai để ý.

Mà sau khi Vưu Kỳ chủ động đón lấy cành cây, người phụ nữ trung niên đột nhiên thấp giọng cười nói một câu "vậy thì các vị tự mình phân bổ đi", sau đó xoay người rời đỉ.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những điều này đều rất bất thường.

"Bác sĩ..." Tên mập ngẩng đầu lên.

"Đừng hỏi tôi là đoạn cành cây thừa ra của Vưu Kỳ đến từ đâu, có thể là do anh ta bẻ một cành thành hai đoạn, hoặc có thể anh ta dùng cành cây được hái bằng vải đỏ bẻ gãy, cụ thể thì tôi cũng không biết." Giang Thành đoán được câu hỏi tiếp theo của tên mập, nên chặn họng anh ta lại ngay.

"Vấn đề này anh có thể lưu lại để hỏi Vưu Kỳ." Giang Thành nhún nhún vai: "Nhưng tôi cảm thấy anh không có cơ hội này nữa đâu."

Tên mập tìm một cái ghế ngồi xuống, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Bác sĩ, anh là cảm thấy Vưu Kỳ sẽ bị giết sao?"

"Không." Giang Thành hừ một tiếng: "Tôi là đang nói anh."

Mặc dù biết bác sĩ có một cái lưỡi lanh lợi, nhưng tên mập vẫn sợ hãi tượng trưng một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Bác sĩ, tôi nói thật nhé, tôi cảm thấy Vưu Kỳ này khá lợi hại, làm sao anh lại biết..."

"Một An Hiên, cộng thêm một Hạ Manh, nếu hai người bọn họ hợp lực cùng nhau mà không xử lí được Vưu Kỳ thì tôi thấy Người Gác Đêm cũng không cần tồn tại nữa." Giang Thành nói: "Giải tán càng sớm càng tốt, đến chỗ hộp đêm chúng tôi làm việc cho xong."

Tên mập suy nghĩ một chút, cảm thấy bác sĩ nói có lý: "Vậy bác sĩ." Tên mập ngẩng đầu lên: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì, có cần giúp đỡ không?"

"Giúp ai?" Giang Thành trừng mắt nhìn tên mập: "Giúp Hạ Manh và An Hiên?"

Tên mập nghỉ ngờ nhìn hắn, tựa hồ không hiểu ý của bác sĩ, chẳng lẽ "Anh nghĩ thử xem, sau khi An Hiên và Hạ Manh xử lí tên Vưu Kỳ xong, tiếp theo sẽ đến lượt ai?" Giang Thành hỏi, tay cầm tách trà, nghiêng người về phía trước.

"Là ... chúng ta?"

Giang Thành nheo mắt, không nói gì, một lát sau, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Anh mập."

"Tôi đây, bác sĩ." Tên mập ngoan ngoãn gật đầu.

"Có một chuyện tôi vẫn chưa nghĩ ra." Giang Thành bắt chéo chân ngồi dậy, ánh mắt nhìn tên mập không khỏi khiến đối phương cảm thấy bắt đầu nghiêm túc: "Tôi muốn nghe suy nghĩ của anh."

Tên mập thẳng người lên và nói: "Bác sĩ, anh nói đi."

Giang Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Tại sao lại là chúng ta?" Hắn dừng một chút, giải thích: "Ý tôi là tại sao đám người Hạ Manh lại lựa chọn chúng ta đi cùng cô ta trong nhiệm vụ lần này?"

Tên mập sửng sốt vài giây rồi quay lại: "Bác sĩ, người đàn ông trung niên đó không phải đã nói rồi sao? Bởi vì mặt chúng ta lạ, Đỏ Thẫm không nhận ra, nên dễ che giấu hơn."

"Đều là lời nói dối." Giang Thành lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ Đỏ Thẫm biết mặt được hết tất cả mọi người trong Người Gác Đêm, chuyện này không thực tế."

"Nếu như tổ chức Người Gác Đêm này có tồn tại, vậy thì nhất định phải có lý do tồn tại của nó, ít nhất từ việc nó dám cử thành viên vào ác mộng để tấn công Đỏ Thẫm, điều đó có nghĩa là ít nhất ở bề ngoài, thực lực của nó vẫn mạnh hơn Đỏ Thẫm."

"Nếu như chỉ là vì để bảo vệ Hạ Manh sống sót, vậy thì hoàn toàn có thể chọn ra hai cao thủ từ trong Người Gác Đêm để thay thế chúng ta, cùng cô ta đi vào ác mộng." Giang Thành ngẩng đầu lên: "Muốn chúng ta làm gì?"

"Hơn nữa, chúng ta cũng không hỗ trợ lẫn nhau, chắc là anh cũng đã nhìn ra rồi, Hạ Manh, còn có An Hiên và Tả Tỉnh đều đang đề phòng chúng ta." Giang Thành hỏi: "Bọn họ tốn nhiều công sức kéo chúng ta vào đây như vậy, sau đó cẩn thận để phòng chúng ta." Giang Thành dừng một chút: "Mục đích của bọn họ là gì?"

"Bác sĩ." Tên mập nghe xong sửng sốt một lát, liếm môi, có chút xấu hổ nói: "Anh nghĩ đến cái gì thì cứ nói đi, tôi ... đầu óc của tôi anh cũng biết rồi đấy, so với các anh, có thể còn không bằng một bát bánh đậu phụ 2 tệ cho bữa sáng. Đêm, là An Hiên, còn có Tả Tỉnh." Giang Thành thở ra: "Chúng ta cũng như Hạ Manh, đều là mồi nhử bày ra bên ngoài."

Một lúc sau, Giang Thành bổ sung thêm: "Ngoại trừ lý do đó ra, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác."

"Chúng ta cũng là mồi nhử?" Tên mập có chút khó tin nói: "Bác sĩ, chúng ta có đắc tội với Đỏ Thẫm đâu, nó nhắm vào chúng ta cũng không có lý."

Giang Thành không trả lời vấn đề này, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu: "Tôi không biết đáp án, có lẽ là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi."

Tên mập bước tới vỗ vai bác sĩ, an ủi nói: "Bác sĩ, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, chờ ra ngoài rồi tính sau."

Dù sao hiện tại vẫn còn đang ở trong nhiệm vụ, nhiệm vụ cũng sắp kết thúc, theo kinh nghiệm trước đây, càng về cuối thì quỷ cũng sẽ càng ngày càng điên cuồng.

Cái chết của Tả Tỉnh ... chỉ sợ không thể cầm chân quỷ được bao lâu.
Bình Luận (0)
Comment