Chương 325: Mệnh lệnh
Chương 325: Mệnh lệnhChương 325: Mệnh lệnh
Một đoạn cành cây nhỏ được đặt lặng lẽ trên bàn.
An Hiên ngồi ở bên bàn, nhìn chăm chú đoạn cành cây, không ai biết là anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Manh mấy lần muốn thuyết phục anh ta, nhưng cuối cùng đều là lời đến môi, lại phải nuốt xuống.
Lúc An Hiên bẻ gãy từng ngón tay của Tả Tinh, cô ta đã ở ngay bên cạnh, nếu như không phải là tiếng mưa che đi thanh âm đó, thì loạt âm thanh giòn tan kia chắc chắn sẽ khiến người khác nghỉ ngờ.
Nhưng đồng thời, An Hiên cũng đã bại lộ chính mình.
Ít nhất mọi người đều biết rõ, anh ta và Tả Tỉnh quen biết nhau, là đồng đội cùng nhau bước vào ác mộng.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Dù sao, bằng chứng mà Tả Tỉnh bảo vệ trước khi chết cũng đủ để xác định hung thủ là ai, trong lòng bàn tay cô nắm chặt một đoạn cành cây gãy.
Trước khi chết, tại sao Tả Tỉnh lại lấy đoạn cành cây gãy trong miệng ra, rồi cầm chặt trong tay?
Điều này thật bất thường.
Trừ phi ... cành cây này có ý nghĩa đặc biệt, cụ thể hơn, cành cây này chính là di ngôn trước khi chết của cô.
Đó là bằng chứng chỉ ra thầm lặng của cô đối với hung thủ!
"Là Vưu Kỳ." Hạ Manh trầm giọng nói.
Không biết qua bao lâu, An Hiên cuối cùng cũng gật đầu, anh ta trông có vẻ không quá đau lòng, ít nhất không khóc lóc, cũng không có vẻ mặt thống khổ, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Nhưng chính là mang lại cho Hạ Manh một cảm giác không thể tiếp cận được.
Cô ta đều không quen biết với An Hiên và Tả Tinh, chỉ có mối quan hệ hợp tác tạm thời, đối với mối quan hệ giữa An Hiên và Tả Tinh, cô ta cũng không rõ, nhưng xét theo hành vi của người đàn ông trước mặt thì có lẽ là không tầm thường.
Cô ta rất khôn ngoan không hỏi gì, chứ đừng nói đến làm phiền anh ta.
Bởi vì nó không cần thiết. "Giúp tôi một việc." An Hiên đột nhiên nói.
"Giúp anh trông chừng Giang Thành." Hạ Manh không có chút kinh ngạc, cuộc trò chuyện giữa hai người như một cốc nước sôi: "Không để hắn quấy rầy anh."
An Hiên gật đầu: "Vất vả rồi."
Sau khi thở ra, Hạ Manh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu hiếm thấy nói: "Muốn làm gì thì cứ đi làm đi." Cô ta đưa hai tay ra sau đầu, tiếp tục: "Dù sao thì tôi cũng không biết gì cả."
"Tôi không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì." Cô ta nhìn vào mặt An Hiên nói: "Sau khi ra ngoài, nếu như người của các anh hỏi tôi Vưu Kỳ chết như thế nào, tôi không biết gì hết."
"Hoặc là..." Cô suy nghĩ một lúc: "Tôi cũng có thể nói là Giang Thành giết." Cô nói thêm: "Còn có tên mập kia, bọn họ cùng nhau."
"Điều đó có thể khiến cô gặp rắc rối." Cất cành cây đi, Hạ Manh nhìn anh ta nhét nó vào trong áo, An Hiên quay lại nói: "Tôi khuyên cô không nên làm như vậy."
Nhìn An Hiên bằng ánh mắt kỳ quái, Hạ Manh gật đầu: "Nói tiếp đi."
"Thân phận của Giang Thành rất đặc biệt." An Hiên dừng một chút, sau một lúc mới tiếp tục: "Trong nhiệm vụ lần này của chúng ta, ưu tiên sinh tồn của hắn, còn đặt trước cả cô."
Sắc mặt Hạ Manh lập tức thay đổi, cô ta vừa mở miệng định hỏi thì lại bị An Hiên cắt ngang.
Anh ta nói rất nhanh, như thể đang đưa ra lời tuyên bố cuối cùng: "Nói cách khác, chúng tôi có thể hy sinh bản thân mình vì cô, nhưng đồng thời, khi tính mạng của cô và tính mạng của hắn cùng lúc bị đe dọa, thì sự hy sinh của cô là điều không thể tránh khỏi."
"Tại sao?" Hạ Manh lập tức hỏi ngược lại: "Ai, là ai ra mệnh lệnh, lãnh đạo cấp cao của bộ phận thi hành các anh?"
An Hiên lắc đầu: "Không." Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Manh nói: "Cao hơn nữa."
Trong lòng Hạ Manh run rẩy.
Sau một lúc-
"Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?" Hạ Manh nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Những chuyện này ... hẳn đều là cơ mật đúng không."
Hạ Manh cũng biết một chút về lịch sử của Người Gác Đêm, có thể nói Việc duy trì một tổ chức khổng lồ như vậy đương nhiên không chỉ dựa vào niềm tin vững chắc mà còn dựa vào những luật lệ và kỷ luật nghiêm ngặt.
Người ta nói rằng trong tổ chức thậm chí còn có một nhóm người chịu trách nhiệm trừng phạt những người trong nội bộ vi phạm lời thề ban đầu, phản bội đồng đội hoặc rò rỉ thông tin, tin đồn nói rằng quá trình đẫm máu không kém gì sự tra tấn ở châu Âu thời trung cổ.
"Hãy coi đó là thù lao vì đã giúp đỡ tôi đi." Giọng nói bình tĩnh của An Hiên xua tan phần nào sự khó chịu của Hạ Manh: "Hơn nữa cô cũng đã phát hiện ra rằng người đàn ông tên Giang Thành này không hề đơn giản phải không?"
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt cô ta, tất cả đều là cảnh lần trước gặp gỡ Giang Thành, từng khung hình hiện lên trong đầu Hạ Manh, cô ta đang suy nghĩ và đưa ra phán đoán.
Cô ta không có thói quen tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng thực sự không nghĩ ra lý do gì để An Hiên lừa dối mình.
Sau lần hợp tác này, có lẽ hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa.
Anh ta không cần phải tự gây rắc rối cho mình.
"Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi." An Hiên cũng không thèm nhìn Hạ Manh mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tiếng lá xào xạc làm người ta khó chịu: "Tôi cũng chỉ biết có vậy thôi."
Khẽ mím môi, Hạ Manh vẫn chăm chú nhìn anh ta, tin tức anh ta kể hoàn toàn khác với những gì cô nhận được, đó không phải là những gì chú Cung nói trước khi đến đây.
Theo như hẹn ước, cô mới là người cốt lõi nhất trong nhiệm vụ.
Mục tiêu của Đỏ Thẫm là cô ta.
Vì vậy, ưu tiên sinh tồn của cô ta phải là cao nhất.
Trước khi đến đây, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng.
Tổng cộng có ba lá bài.
Giang Thành tên mập là lá bài ngoài sáng, dùng để giúp cô ta chia sẻ hỏa lực có thể đến từ Đỏ Thẫm, quỷ, NPC hoặc những người chơi ác ý khác.
Tờ báo manh mối là một lá bài ẩn, chia sẻ khi nào, chia sẻ với ai... nói tóm lại, mục đích chỉ có một, là tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Tiếp theo chính là An Hiên còn có Tả Tỉnh.
Hai naười đến † bô phân thi hành a Naườồi Gác Đêm này là lá át chủ bài của mình, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không tùy tiện sử dụng, bọn họ phân tán và ẩn nấp trong bóng tối, giống như những kẻ sát nhân mai phục trong đêm.
Chỉ có một mục đích duy nhất.
Đỏ Thẫm.
Bọn họ là tồn tại vì Đỏ Thẫm, cũng ở đây vì điều này.