Chương 326: Sống sót
Chương 326: Sống sótChương 326: Sống sót
Trời, sáng rồi.
Đêm nay yên bình đến kỳ lạ, Giang Thành suốt đêm không ngủ được, sau khi trời sáng, nằm trên gối nghỉ ngơi, đuổi tên mập đi ăn sáng, đồng thời mang về cho mình một ít đồ ăn.
"Anh mập." Ngồi vào bàn, Giang Thành nhìn bánh bao thịt trong tay, sau đó nheo mắt nhìn bàn tay của tên mập, bất mãn nói: "Sao bên trong lại có nhiều thịt như vậy?"
Liếm môi, tên mập ngượng ngùng nói: "Bác sĩ, cái của anh là bình thường rồi, cái của tôi còn là hỗn hợp nhân của hai cái bánh gộp lại."
"Hôm nay Vưu Kỳ cũng không đến ăn sáng." Anh ta giải thích: "Tôi đã xé cái của anh ta ra, rồi nhét vào của tôi."
"Chậc." Giang Thành liếc anh ta một cái, lập tức duỗi cái bánh kẹp thịt ra, chính trực nói: "Anh mập, ăn nhiều thịt như vậy không tốt cho sức khỏe của anh đâu, nào, chúng ta đổi đi."
Tên mập nghe vậy lập tức che bánh kẹp thịt trong tay lại, dưới ánh mắt của Giang Thành, bánh kẹp thịt phồng lên vẫn còn rỉ dầu, nhìn cực kì thơm ngon.
"Bác sĩ." Tên mập xấu hổ nói: "Cái bánh kẹp thịt này tôi cũng không ăn, là để cho tiểu ăn xin, trước đó cô bé trộm đồ ăn tôi đã bắt gặp, đều là những màn thầu hay thức ăn còn sót lại, không có dinh dưỡng gì cả. Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, cần phải phát triển cơ thể nữa."
Nghe vậy, Giang Thành kích động nói: "Gần đây tôi cũng đang dậy thì lần hai, cơ thể cũng đang phát triển."
Nghe vậy, tên mập liền đổi tay cầm bánh kẹp thịt giấu sau lưng, để bác sĩ không nhìn thấy.
May mắn thay, mặc dù bác sĩ ngoài miệng nói muốn lấy, nhưng cuối cùng chỉ càu nhàu ăn cái bánh kẹp thịt thuộc về mình: "Không ăn nữa." Sau khi ăn mấy miếng, Giang Thành vứt nửa cái bánh kẹp thịt còn lại lên trên bàn, giận dữ lên giường đi ngủ bù.
Nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh kẹp thịt còn lại của Giang Thành, tên mập không khỏi liếm liếm môi, phần thịt xen kẽ mỡ và nạc bên trong bánh kẹp lộ ra bên ngoài, vẫn còn đang chảy ra dầu.
"Bác sĩ." Tên mập cố gắng ép mình rời mắt khỏi cái bánh kẹp thịt, nhìn bác sĩ đang nằm trên giường trong tư thế kỳ quái, lo lắng hỏi: "Hôm qua cả đêm anh không ngủ rồi, không ăn nhiều thêm một chút làm sao mà được?" "Ăn no rồi." Hơn nửa khuôn mặt của Giang Thành vùi trong gối, chỉ chừa lại một nửa nhỏ để lấy không khí, nên giọng nói nghe rất nghèn nghẹt.
Nếu như bác sĩ đã nói như vậy rồi, tên mập cũng không khách khí nữa, anh ta liếm môi, cầm lấy nửa cái bánh còn lại của Giang Thành, một miếng liền ăn mất một phần ba.
Bữa sáng anh ta cũng chưa ăn no, chỉ ăn phần ngoài của bánh kẹp thịt, còn phần nhân thịt đều nhét vào trong cái bánh chuẩn bị cho tiểu ăn xin, cho đến khi không nhét được nữa thì mới dừng lại.
Bản thân anh ta không ăn một bữa ăn cũng không sao, nhưng tiểu ăn xin kia thật sự rất đáng thương, vừa nghĩ tới dáng vẻ của tiểu ăn xin trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu.
Điều quan trọng nhất là cô bé đối xử rất tốt với mình.
Nếu không có tiểu ăn xin mấy lần nhắc nhở, anh ta và bác sĩ có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi.
Nhai bánh kẹp thịt trong miệng, anh ta mừng rỡ khi phát hiện, trong một nửa cái bánh kẹp thịt của bác sĩ để lại có rất nhiều thịt, anh ta ăn đến miệng đầy dầu mỡ, sau khi nuốt những thứ trong miệng xuống bụng, lại nóng lòng muốn cắn tiếp một miếng nữa.
"Bác sĩ." Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía giường Giang Thành, hỏi: "Anh thật sự không ăn thêm chút nữa sao, ngon lắm..."
Lời còn chưa dứt, tên mập đã dừng lại, khoảnh khắc anh ta nhìn về phía bác sĩ, chợt phát hiện hình như bác sĩ đang nheo mắt nhìn mình.
Nhưng khi nhìn lại, mắt bác sĩ đã nhắm nghiền, như thể đang ngủ.
Tên mập không biết mình có nhìn nhầm hay không, một lát sau, anh ta ngập ngừng thấp giọng hỏi: "Bác sĩ?"
Chép chép miệng, Giang Thành lại xoay người, chỉ để lại một thân ảnh quay lưng về phía tên mập.
Tên mập thở dài, dường như bác sĩ không chỉ ngủ mà còn ngủ rất say.
Đúng lúc tên mập đang suy nghĩ để tìm cơ hội gặp lại tiểu ăn xin, sau đó đưa bánh kẹp thịt cho cô thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, người tới có vẻ như rất lịch sự, không giống như người phụ nữ trung niên, cũng không có vẻ là Hạ Manh đã trở về.
Giang Thành lập tức từ trên giường ngồi dậy.
"Có người không?" với đối phương, nhưng anh ta không lên tiếng, mà ngoảnh đầu nhìn về phía bác sĩ, dù sao thì ở đây hắn mới là người có quyền quyết định.
Sau khi nhìn thấy bác sĩ gật gật đầu xong, tên mập mới chạy lon ton đến, kéo cửa ra.
Sau khi nhìn thấy tên mập, còn có bác sĩ đang ngồi trên giường, Trần Cường cực kì khách khí nói: "Hách tiên sinh." Đầu tiên là anh ta gật đầu ra hiệu với Giang Thành, sau đó mới gật gật đầu với tên mập trước mặt: "Huynh đệ mập, tốt quá, hai người đều có ở đây."
"Có chuyện gì?" Giang Thành đi thằng vào vấn đề.
"Tôi ... có thể chuyển đến phòng của hai người không." Trần Cường rất hạ mình, vốn dĩ khuôn mặt của anh ta cũng không khiến người ta cảm thấy phiền phức, bây giờ trông có vẻ lại càng đáng thương hơn.
"Chái phòng của các anh xảy ra chuyện gì à?" Giang Thành đi đến bên bàn ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi.
"Cái này thì không, chỉ là giờ còn mỗi một mình tôi." Trần Cường nói: "Nơi này nguy hiểm quá, cho nên tôi mới nghĩ đến việc có thể chuyển đến ở cùng các anh không."
"Hách tiên sinh và huynh đệ mập nhìn đã biết là người tốt." Anh ta bổ sung thêm, biểu cảm vô cùng chân thành.
"Sao lời này của anh, tôi nghe không hiểu lắm?" Rót cho mình một cốc nước, Giang Thành vừa nhấp một ngụm nhỏ, vừa cười nói: "Chẳng lẽ trong số chúng ta có người xấu?"
Trần Cường nhìn ra ngoài cửa, sau đó ngoảnh đầu lại, cực kì nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Đêm qua sau khi tôi trở về phòng, Vưu Kỳ có đến tìm qua tôi, anh ta hỏi tôi một số vấn đề, một số trong đó ..." Anh ta cố ý ngưng một chút, trông như đang thăm dò phản ứng của hai người.
Không ngờ -
"Anh mập." Giang Thành ngáp một cái thật lớn, xua xua tay về phía tên mập, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Giúp tôi tiễn Tiểu Trần huynh đệ, tôi mệt rồi, muốn chợp mắt thêm một chút nữa."
Trần Cường nghe vậy lập tức nói: "Một số trong đó có liên quan đến Hạ Manh tiểu thư, còn có Hách tiên sinh anh."
Đại khái cũng đã hiểu ra tính khí của Giang Thành, Trần Cường đem đầu đuôi ngọn ngành nói hết: "Vưu Kỳ tiên sinh tối qua là nhảy vào từ cửa sổ, lúc đến làm tôi giật bắn mình, anh ấy trông có vẻ rất căng thẳng, vừa vào đã hỏi tôi có muốn sống sót rời đi không, nếu như muốn, thì anh ấy có thể giúp tôi." Ngưng một chút, anh ta tiếp tục nói: "Giúp tôi sống sót, sau "Đương nhiên là có điều kiện, tôi cần phải phối hợp với anh ấy." Trần Cường nhớ lại nói: "Anh ấy hỏi tôi có hiểu rõ nội tỉnh của các anh không, anh ấy nói anh và Hạ tiểu thư còn có An tiên sinh đều đến từ một tổ chức bí ẩn có tên là Đỏ Thẫm, thủ đoạn của các anh tàn bạo, quen thói giết chóc, nếu như tôi không hợp tác với anh ấy, e rằng rất nhanh thôi sẽ phải chịu thủ đoạn thâm độc của các anh."
"Giống như Tả Tinh tiểu thư, còn có Thang Thi Nhu tiểu thư vậy." Trần Cường nói: "Vưu Kỳ nói thực ra bọn họ đều là chết trong tay của các anh, chính là các anh đã mượn tay của quỷ để loại trừ bọn họ."
Một lát sau, Giang Thành ngẩng đầu lên, dựa lưng vào ghế, đột nhiên dùng giọng điệu cổ quái hỏi: "Anh ... tại sao lại biết những điều Vưu Kỳ nói không phải là sự thật?"
"Tôi có thể cảm nhận được, Hách tiên sinh, và huynh đệ mập." Trần Cường nghiêng đầu nói: "Hai anh là người tốt, Vưu Kỳ kia mới là có vấn đề."
"Cho nên..."
"Tôi muốn cùng với các anh." Trần Cường nói: "Cần tôi làm gì, các anh có thể nói với tôi."
Giang Thành nhìn người thanh niên này hồi lâu, trông anh ta có vẻ còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, dáng vẻ sinh viên đại học, sự non nớt trên mặt vẫn còn hiện rỡ, ắt nghĩ chắc còn chưa rời khỏi khuôn viên trường học, để được xã hội mài giữa.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc anh ta là một người thông minh có thể nhận biết rõ tình thế.
"Anh cứ về trước đi." Giang Thành nói: "Muộn chút nữa có thể đến đây."
Trần Cường gật đầu: "Được."
Không có câu nào thừa thãi, Trần Cường rời đi, lúc chuẩn bị đi tên mập dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng Trần Cường lại không có chút bộ dạng do dự nào.
Tên mập vốn còn tưởng anh ta sẽ khẩn cầu ban ngày cũng muốn ở lại đây.
Chờ sau khi Trần Cường đã đi xa, tên mập mới ngoảnh đầu lại, nói với Giang Thành: "Bác sĩ, tôi cảm thấy người này khá tốt."
"Người thì không rõ, nhưng ít nhất cái đầu không ngu ngốc." Giang Thành đánh giá nói.
"Bác sĩ, anh là nghi ngờ động cơ của anh ta có vấn đề?" Tên mập nói rồi nhìn về hướng Trần Cường rời đi cau màv auav đầu lai hồi: "“hôêng nhải chứ, tôi cảm thấy anh ta nói rất thấu đáo, còn nói với chúng ta Vưu Kỳ có vấn đề, chuyện có liên quan đến Đỏ Thẫm nếu như không phải là Vưu Kỳ nói với anh ta, vậy thì chắc chắn là anh ta không biết rồi."
"Đó chỉ là bởi vì anh ta không ngu ngốc." Giang Thành nheo mắt nói: "Người này không ngốc, hẳn là đã đại khái nhìn ra cục diện hiện tại rồi, trong phán đoán của anh ta, tôi, còn có Hạ Manh và An Hiên đều là cùng một nhóm."
"Chỉ dựa vào hai người là anh ta và Vưu Kỳ, muốn đối phó với ba người chúng ta." Giang Thành lắc đầu: "Rõ ràng là không hiện thực, cho nên anh ta chỉ bằng đứng về phe chúng ta. Mục đích của anh ta chỉ là muốn yên ổn sống sót, về phần Đỏ Thẫm gì đó, anh ta cũng chẳng quan tâm."
Tên mập chớp chớp mắt: "Nếu nói như vậy thì ...."
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân vội vã truyền đến, khuôn mặt Hạ Manh xuất hiện ở cửa: "Đi theo tôi." Sắc mặt cô ta không được tốt: "Chu quản gia bảo chúng ta đến đó."
"Đi đâu?"
"Trong phủ muốn dùng hình với người hầu." Hạ Manh dùng tốc độ cực nhanh nói: "Bảo chúng ta đến xem."
Dọc đường đi mọi người đều vô cùng thấp thỏm, Trần Cường cũng đi cùng bên cạnh bọn họ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng An Hiên và Vưu Kỳ đâu, người phụ nữ trung niên thì thảnh thơi nhàn nhã đi phía trước dẫn đường.
Bước chân của cô ta trông có vẻ cực kì nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại cực nhanh, tên mập thỉnh thoảng lại phải đi nhanh vài bước, mới có thể theo kịp.
Cả chặng đường không ai nói một lời, mấy người đã đoán ra việc xem dùng hình không phải là mục đích, e rằng là người chịu hình, mà trong số bọn họ ... lại đang thiếu mất hai người.
Sẽ là Vưu Kỳ, hay là ... An Hiên
Bọn họ lại bởi làm sao mới bị người hầu của Hoàng phủ bắt trói lại chịu hình?
Mang theo tâm trạng lo âu thấp thỏm, đám người đi đến phía trước một trạch viện hẻo lánh, cánh cửa viện màu đỏ thẫm khép kín, ngoài cửa có một nữ nhân trẻ tuổi đang đứng.
Đôi mắt của nữ nhân đờ đẫn, phải đến khi đám người đi đến trước mặt, thì đôi mắt cô ta mới bắt đầu tập trung.
“hờ bên naoài đi" Người nhú nữ truna niên auav đầu lai nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng nói: "Sau khi chịu hình xong, sẽ gọi các ngươi vào xem."
Ngay lúc tên mập còn đang thắc mắc thì một âm thanh nghèn nghẹt đột nhiên từ sau cửa sân viện truyền đến.
"Bụp!"
Nghe giống như đá một phát vào bao cát.
"Hựt"
"Hự!"
“Hựt"...
Âm thanh lần lượt vang lên, tiếng này nối tiếp tiếng kia, còn rất nhịp nhàng có tiết tấu, một lượt hai cái, xen kẽ với nhau.
Dần dần, ánh mắt tên mắt thay đổi, anh ta cảm thấy ... âm thanh này như đã nghe thấy ở đâu rồi.