Chương 329: Dị biến
Chương 329: Dị biếnChương 329: Dị biến
Ở trong phòng không lâu, Hạ Manh nói muốn xem qua bức tranh, nhiệm vụ sắp kết thúc rồi, trong đó có thể có manh mối mới.
"Các anh không cùng đi xem sao?" Ánh mắt Hạ Manh ẩn ý nhìn mấy người, tựa hồ là đang ám chỉ không sợ tôi độc chiếm manh mối sao?
Giang Thành lười để ý tới cô ta, thấy bác sĩ không có phản ứng, tên mập vốn tâm trạng đã không tốt cũng không nói gì.
"Trần tiểu thư, tôi đi với cô." Trần Cường đứng dậy.
Hạ Manh nhìn anh ta thêm hai cái, gật đầu nói: "Được."
Sau khi hai người rời đi, tên mập nghiêng đầu hỏi Giang Thành: "Bác sĩ, lời anh nói về việc dọn dẹp đám người Chu quản gia ... là thật không?"
"Dựa vào manh mối chúng ta có được đến nay, hẳn là phải." Giang Thành đáp.
Tên mập gật đầu, sau đó hít một hơi thật dài, ngẩng đầu lên nhìn Giang Thành nói: "Bác sĩ, anh không cần lo lắng cho tôi, anh vẫn nên đi xem qua bức tranh đi, nhiệm vụ lần này sắp kết thúc rồi, nếu như trên bức tranh thực sự xuất hiện manh mối, tôi sợ bọn người Hạ Manh...."
"Không cần lo lắng." Giang Thành nói: "Bất luận thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ phải đối phó với đám người Chu quản gia, nếu không có sự giúp đỡ của hai chúng ta, chỉ dựa vào những bọn họ là không thể làm được."
Nói xong, Giang Thành rất hiển nhiên dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía tên mập vài lần, sau đó rời đi không để lại dấu vết.
Tên mập không có chú ý đến điểm này, anh ta hiện tại chỉ nghĩ đến việc phải đi đòi lại công lý cho tiểu ăn xin, cùng khuôn mặt của người đàn ông mặt đen cầm gậy.
"Bác sĩ." Tên mập đột nhiên mở miệng, sau đó tựa hồ như nghĩ đến điều gì, đầu tiên nhìn về phía cửa ra vào và cửa sổ, sau đó hạ giọng hỏi: "Vưu Kỳ bị An Hiên giết phải không?"
"Ừm." Giang Thành gật đầu, đứng dậy rót cốc nước cho tên mập, đưa qua cho anh ta nói: "Vết thương trên người Vưu Kỳ tôi đã xem qua, anh ta là bị tra tấn đến chết, dưới dái tai An Hiên có vết máu dạng máu bắn lên, khi anh ta giết Vưu Kỳ chắc đã mặc một bộ quần áo khác bên ngoài bộ hí phục, sau đó lại đi rửa mặt sạch sẽ.
"Nhưng không có đủ thời gian, cho nên vẫn mắc phải một số sai lầm, anh †a không chú ý tới vết máu dưới †ai " Tên mân nhân lấy tách trà †heo dòng suy nghĩ của Giang Thành nói tiếp.
Bất ngờ thay, bác sĩ lại lắc đầu.
Tên mập nhìn hắn ngạc nhiên.
"Là không quan tâm mới đúng." Giang Thành nói: "Anh ta không còn quan tâm đến việc chúng ta có thể nhìn ra được mình đã giết Vưu Kỳ hay không, anh ta chỉ muốn Vưu Kỳ chết. Chỉ cần không gây ra chuyện quá khó coi, cũng sẽ không có ai vạch trần anh ta, dù sao thì điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho chính mình."
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt tên mập đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn Giang Thành, vừa mở miệng đã bị đối phương cắt ngang.
"Anh là muốn nói, theo quy tắc, Vưu Kỳ chết đi kia sẽ biến thành quỷ, quay lại tìm anh ta báo thù sao?" Giang Thành bình tĩnh hỏi.
Tên mập nuốt khan, ở những nhiệm vụ ác mộng trước, tên mập đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, những con quỷ trong dáng vẻ đồng đội đã chết đó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng anh ta.
Mong muốn trả thù và giết người của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả những con quỷ ban đầu trong nhiệm vụ.
Chính sự tồn tại của cơ chế này trong ác mộng đã đảm bảo rằng trong hoàn cảnh bình thường, cường độ đối đầu trực tiếp giữa những người chơi trong khi làm nhiệm vụ sẽ không vượt quá giá trị giới hạn.
"Hơn nữa đêm nay không chỉ có Vưu Kỳ tới báo thù anh ta, nữ quỷ cũng sẽ đến." Giang Thành nhìn tên mập nói: "Để tránh máu bắn tung tóe lên bộ hí phục khi giết Vưu Kỳ, có lẽ không chỉ đơn thuần là mặc một bộ quần áo khác bên ngoài bộ hí phục, nói không chừng ... anh ta đã cởi hẳn hí phục ra rồi."
Hắn hít một hơi thật sâu: "Nhưng bất kể là điểm nào, anh ta đã kích hoạt cấm ky trong nhiệm vụ, vì vậy đêm nay anh ta không chỉ phải đối mặt với Vưu Kỳ, mà còn cả nữ quỷ."
"Anh ta đã bị hai con quỷ nhắm tới!" Cổ họng tên mập cuộn lên, vừa mới nghĩ tới liền cảm thấy người đàn ông này phát điên rồi, anh ta nhìn chằm chằm Giang Thành hỏi: "Vậy chẳng phải đêm nay anh ta chết chắc rồi sao?"
"Cho nên bất luận thế nào, đêm nay anh ta cũng phải kết thúc nhiệm vụ." Giang Thành liếc nhìn bầu trời gần như tối đen ngoài cửa sổ, rót cho mình một tách trà, dùng tay phải bê lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Chúng ta đợi là được rồi."
"Đối với anh ta mà nói, trời sẽ không còn sáng nữa rồi." Một lúc sau, Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, bởi vì để lại một khe hở không lớn không nhỏ, Hạ Manh vừa đi tới cửa, tên mập và Giang Thành đều ngầm hiểu ý ngậm miệng lại.
"Tôi khuyên anh nên đi xem một chút." Hạ Manh đi vào nói với Giang Thành.
Trần Cường không lâu sau cũng đi vào: "Hách tiên sinh." Anh ta dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái nói: "Trên tranh ...."
Anh ta liếc nhìn tên mập, lời tiếp theo không nói ra nữa.
Giang Thành lập tức đứng dậy, sắp xếp cho Hạ Manh ở lại với tên mập, sau đó dẫn Trần Cường đi xem tranh, Trần Cường cũng không từ chối.
Nhưng tên mập luôn cảm thấy Trần Cường, thậm chí cả Hạ Manh trong phòng ánh mắt đều có chút kỳ quái nhìn mình.
Hơn nữa khi anh ta yêu cầu đi cùng bác sĩ, bác sĩ đã trực tiếp từ chối anh ta, rồi dẫn theo Trần Cường rời đi.
"Bức tranh kia làm sao vậy?" Tên mập càng cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu hỏi Hạ Manh.
"Không có gì." Hạ Manh quay mặt đi, thản nhiên trả lời: "Chờ bọn họ quay lại, anh tự mình hỏi đi."
Lúc này trời đã tối, linh cảm không lành trong lòng tên mập càng ngày càng mạnh, đúng lúc anh ta không nhịn được đi tìm bác sĩ.
Cánh cửa mở ra, Giang Thành cùng Trần Cường sải bước quay về.
"Sao hai người đi lâu như vậy?" Tên mập lo lắng hỏi.
Giang Thành đi đến bên bàn ngồi xuống, trả lời: "Trên bức tranh xuất hiện rất nhiều manh mối, chúng ta hãy đối chiếu từng cái một."
"Đã phát hiện ra những gì?"
"Cũng gần đúng như những gì chúng ta đã suy đoán trước đó." Giang Thành bình tĩnh nói: "Đêm nay hẳn có có thể kết thúc nhiệm vụ."
"Thật sao?"
"Ừm."
Trong mắt tên mập phát sáng, cùng với ánh sáng đó là sự tức giận tích tụ trong lòng đã lâu, bác sĩ đã nói rồi, cuối cùng phải chấm dứt với đám người Chu quản gia.
Trần Cường liếc nhìn tên mập, sau đó ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nhìn nghiêng của Giang Thành một lúc.
Anh ta không hiểu người đàn ông tự xưng là Hách Soái này rút cuộc Trên bức tranh ... rõ ràng là xuất hiện tên mập.
Hơn nữa điều đáng sợ hơn nữa là, tên mập trong tranh có khuôn mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết ngay không phải là người sống, âm u quỷ dị, ngay cả qua bức tranh cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Lần đầu tiên khi đi cùng với Hạ Manh, anh ta thậm chí còn tưởng rằng tên mập đã bị quỷ giết, người trong phòng kia ... là quỷ!
Giống như Sư Liêu Trí ngụy trang trước đây vậy.
Không chỉ có tên mập, trong tranh còn xuất hiện một người ăn mặc như nha hoàn, khoảng ở độ tuổi dậy thì, dáng vẻ trông rất đáng yêu.
Nha hoàn kia đang đứng bên cạnh tên mập, phần thân trên nghiêng về phía anh ta, trên tay cầm một chiếc đĩa, trên đó có thứ gì đó được che bởi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ.
Nhìn động tác, có vẻ như ... là muốn đặt thứ này vào trong tay anh ta.
Vật dưới khăn trùm đầu hình tròn, diện tích còn không hề nhỏ, có lẽ chỉ bằng một quả bóng rổ, Trần Cường hít một hơi thật sâu, anh ta cảm thấy mình đã đoán được thứ bên trong là gì.
Là một cái đầu người.