Chương 330: Hiểu rõ
Chương 330: Hiểu rõChương 330: Hiểu rõ
Quỷ trong tranh cũng đã không khác gì người thật, trong mắt hiện lên ác ý không hề che giấu, đôi tay lộ ra vẻ đẹp, một chân bước ra, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát bức tranh này, từ bên trong đi ra ngoài.
Trần Cường biết rất rõ, đây không phải là ảo giác.
Bởi vì anh ta kinh hoàng phát hiện ra đôi mắt của nữ quỷ đã có thể di chuyển theo bọn họ.
Lần đầu tiên anh ta cùng Trần Hiểu Manh đi tới, đã nhớ rõ nữ quỷ nhìn về phía bên trái.
Mà vừa rồi anh ta cùng Hách Soái tới, ánh mắt nữ quỷ đều dán chặt vào cửa, tựa hồ ... như đang đợi bọn họ.
Nữ quỷ biết rõ bọn họ sẽ vẫn còn đến nữa!
Tại sao ... tên mập kia lại xuất hiện trong tranh?
Còn có nha hoàn có dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào kia, trông hình như có quan hệ rất tốt với tên mập, ánh mắt Trần Cường dần dần thay đổi ... anh ta đột nhiên nghĩ đến tiểu ăn xin rách rưới.
Sau khi tiểu ăn xin bị đánh chết, anh ta nhớ rất rõ trạng thái lúc đó của tên mập, anh ta và Hách Soái hai người đều không thể giữ được tên mập.
Nếu cuối cùng tên mập không bị đánh bất tỉnh thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Hơn nữa tên mập và nha hoàn kia, cũng chỉ xuất hiện trong tranh sau sự việc vừa rồi, chẳng lẽ ... giữa nha hoàn và tiểu ăn xin...
Đúng lúc anh ta nghĩ mình sắp tóm được trọng điểm.
Cửa, mở ra.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Trước khi trời tối hẳn, An Hiên cuối cùng cũng quay lại.
Trên người anh ta hơi bẩn, như thể đã bò đi đâu đó, trên cổ tay, tay áo và khuỷu tay có rất nhiều bụi.
Nhưng anh ta trông không có nhếch nhác, trái lại rất bình tĩnh.
"Tôi đã tìm ra cách đối phó với quỷ rồi." Sau khi bước vào cửa, câu đầu tiên An Hiên mở miệng đã khiến tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên mừng rỡ.
Hạ Manh lập tức hỏi: "Là cái gì?"
"Tam canh eểổ hưởng. chu hành nauvê† †hưững. bán nhá tế nana. khả giải sầu trường." Giọng An Hiên tràn đầy cảm xúc không thể nghỉ ngờ.
Dù sao anh ta cũng là đồng minh của Hạ Manh, cho nên đương nhiên là cũng có được tình báo trên tờ báo manh mối từ miệng của Hạ Manh, Giang Thành một chút cũng không có gì kinh ngạc.
"Canh ba đêm nay, trên hồ sẽ có một chiếc thuyền chở tân nương xuất hiện, thuyền sẽ dừng lại ở trên mặt hồ chỗ hình phản chiếu của mặt trăng, trong khoảng thời gian này, chính là thời điểm phá vỡ cục diện." Anh ta giải thích.
"Tôi vừa mới đến chỗ lầu gác của Hoàng thiếu gia, tìm thấy một cuốn sách dưới gầm giường đối diện với tấm gương đồng, trong đó ghi lại một loại tà thuật." Nói đến đây, anh ta liếc nhìn Giang Thành, rất hiển nhiên là phù hợp với thông tin mà Giang Thành đã đưa ra trước đó.
"Là chiêu hồn phải không?" Tên mập nói với vẻ sợ hãi kéo dài: "Trước đây chúng tôi tìm thấy một cuốn sách ở ngõ Chiêng Trống, trên đó ..."
Tên mập đột nhiên dừng lại vì thấy An Hiên đang nhìn mình, sau đó lắc đầu: "Không phải chiêu hồn." Anh ta nhấn mạnh: "Là đoạt mạng."
"Đoạt mạng và chiêu hồn không mâu thuẫn thì phải." Trần Cường nhớ lại những manh mối mà anh ta đã thu được trước đó và kết luận mà anh ta đưa ra thông qua phân tích các hiện tượng nhìn thấy.
Rõ ràng Chu quản gia này chính là phụ thân của nữ quỷ Huyền Cơ, sau khi nữ nhỉ bị giết, ông chủ gánh hát này đã trà trộn vào Hoàng phủ, dưới danh nghĩa hồi sinh Hoàng thiếu gia, để khiến Hoàng lão gia mất đi quyền lực.
Hóa thân thành Chu quản gia, giành được quyền kiểm soát thực sự của Hoàng phủ.
Cuối cùng, thông qua những tà thuật được ghi trong sách, hiến tế người sống làm mồi nhử, để chiêu hồn của nữ nhi của mình, nhằm mục đích hồi sinh nữ nhỉ Huyền Cơ.
Điều này về tình về lý, đều có thể giải thích được thông suốt.
"Chỉ có đoạt mạng." An Hiên nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Không có chiêu hồn."
" Vậy ông ta sẽ hồi sinh cho nữ nhỉ của mình như thế nào?" Một lát sau, tên mập mới phục hồi lại tinh thần, nghỉ hoặc hỏi.
"Ông ta hoàn toàn không có ý định hồi sinh Huyền Cơ." Giang Thành nhìn An Hiên hỏi: "Chỉ lợi dụng nữ quỷ Huyền Cơ để giết người, là như vậy phải không?"
An Hiên bình tĩnh nhìn hắn. mêt lúc sau mới aât đầu: “Đúng vây" "Vậy mục đích của ông ta là gì? Chỉ là muốn báo thù cho nữ nhi của mình thôi sao?" Tên mập cảm thấy đầu óc quay cuồng, anh ta hình như ... nghe không hiểu bác sĩ và An Hiên đang nói gì.
"Bởi vì Huyền Cơ hoàn toàn không phải là con gái của Chu quản gia, nàng cũng chỉ là một con sâu đáng thương bị nhóm người Chu quản gia lợi dụng mà thôi." Giang Thành nói với anh ta.
Đôi mắt của tên mập đột nhiên nheo lại.
"Đúng vậy." An Hiên tiếp tục nói: "Theo cuốn sách cổ mà tôi tìm được, việc chuẩn bị tiền kì cho sự việc này vô cùng phức tạp, tuyệt đối không phải là hoàn thành trong thời gian ngắn. Vì vậy, đám người Chu quản gia đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu rồi."
Anh ta cũng nhìn tên mập, bình tĩnh nói: "Bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này từ khi Huyền Cơ vẫn còn sống, chứ không phải sau khi biết tin cô ấy đã chết."
Tên mập nuốt nước miếng, ngơ ngác nói: "Trước khi Huyền Cơ chết..."
"Nói chính xác hơn, cái chết của Huyền Cơ cũng là do đám người Chu quản gây ra, cũng như cái chết sau đó của Hoàng thiếu gia, thậm chí ... là cả sự quen biết và tình yêu của Huyền Cơ với Hoàng thiếu gia, cùng với việc lén lút gả vào Hoàng phủ." Giang Thành nói: "Cũng là một tay bọn họ tính toán, sau đó lợi dụng sự bất mãn của Hoàng lão gia đối với thân phận hèn mọn của Huyền Cơ để thuyết phục ông ấy giết chết Huyền Cơ, điểm này đối với bọn chúng không hề khó."
"Mục đích cuối cùng của bọn họ là để Huyền Cơ chết ở Hoàng phủ, sau đó lợi dụng oán khí biến nàng thành quỷ, tiến hành giết chóc trong Hoàng phủ."
"Mà Huyền Cơ với tư cách là người chết, thì lại không hề biết tất cả những điều này, cô ấy trước sau luôn cho rằng người đã hại chết cô ấy là Hoàng lão gia, nên đương nhiên cũng sẽ không đổ món nợ này lên đầu đám người Chu quản gia."
Khi nghe Giang Thành dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói về chuyện này, ánh mắt không hề bận tâm của An Hiên đã phát sinh thay đổi, đầu tiên liếc nhìn Hạ Manh, sau đó lại liếc nhìn khuôn mặt Giang Thành.
Giang Thành không để ý đến biểu cảm của An Hiên và Hạ Manh, nhìn tên mập đang đứng ở đó, sau đó nói: "Còn nhớ Tiểu Uyển không?"
"Nhớ ... nhớ." Tên mập trả lời.
"Nếu như tôi không lầm, cô ta mới là con gái của Chu quản gia." Giang Thành bình tĩnh nói: "Bằng không, tôi không thể hiểu được, dựa vào đâu mà Đúng vậy, theo hiểu biết của tên mập đối với đám người Chu quản gia, bọn họ đều là những kẻ liều lĩnh tàn nhẫn, nếu không phải vì lý do đặc biệt nào đó, bọn họ nhất định sẽ không giữ lại Tiểu Uyển, một người đã không còn hữu dụng, bất cứ lúc nào có có nguy hiểm tiềm ẩn khai ra bọn họ.
Hơn nữa theo tính toán thời gian, cục diện này sẽ kéo dài ít nhất vài năm, mà Tiểu Uyển ... chính là người ẩn náu trong kỹ viện, chịu trách nhiệm chắp nối cho nhân duyên lứa đôi giữa Huyền Cơ và Hoàng thiếu gia.
Hai người quen nhau và yêu nhau, đến nỗi cuối cùng Hoàng thiếu gia sẵn sàng liều lĩnh thà cắt đứt với phụ thân của mình cũng phải cưới Huyền Cơ vào Hoàng phủ.
Ở trong này, e rằng tiểu muộn tốt của Huyền Cơ là Tiểu Uyển, đã đóng góp không ít công sức.
Đám người Chu quản gia đã dành vài năm, thậm chí lâu hơn để dệt nên một cái lưới khổng lồ, đùa giỡn Huyền Cơ, Hoàng lão gia và Hoàng thiếu gia trong lòng bàn tay.
Cho đến khi chết, bọn họ vẫn không biết rõ sự thật.
Trần Cường dần dần bình tĩnh lại sau cú sốc ban đầu, đối với anh ta mà nói, chuyện này nghe có vẻ kỳ quái như thế nào cũng không quan trọng, điều anh ta quan tâm hơn chính là tính hợp lý.