Chương 331: Quyết định
Chương 331: Quyết địnhChương 331: Quyết định
Ít nhất cho đến hiện tại, anh ta chưa nghe ra bất kỳ sơ hở nào.
Những chuyện này ... anh ta mím môi, chắc hẳn là sự thật rồi.
"Mục đích bọn họ làm như vậy là gì?" Trần Cường ngẩng đầu lên hỏi.
Giang Thành và An Hiên đều không trả lời vấn đề này, dường như bọn họ cũng không biết rõ, hoặc cũng có thể không muốn nói gì.
Tóm lại Trần Cường không có được đáp án.
Tất cả mọi người, kể cả tên mập, đều không đưa ra câu trả lời mưu đồ gia sản, một câu đơn giản và có vẻ hợp lý nhất, dù sao Hoàng phủ cũng được coi là một gia tộc lớn giàu có.
Mưu đồ gia sản, một đám con hát giang hồ lấy việc hát bạch hoạt để mưu sinh, bề ngoài có vẻ như đây mới là lời giải thích hợp lý nhất trong lòng mỗi người.
Nhưng chỉ những người đã tiếp xúc sâu với đám người Chu quản gia mới biết, dựa vào thủ đoạn mưu mô của những người này, muốn kiếm được một số tiền tài, không khó đến thế.
Bọn họ cần thiết phải dành nhiều thời gian, nhiều sức lực và rủi ro lớn đến như vậy để làm ra chuyện này không.
Chắc chắn là không.
Bên trong này ... nhất định có lý do khác.
"Trong phòng ngột ngạt quá." An Hiên đột nhiên nói.
Giang Thành gật đầu: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ở đây ... tôi cũng chán lắm rồi."
Thực lực hiện tại của Giang Thành và An Hiên thể hiện ra, cũng như cách giải quyết nhiệm vụ này, không ai có thể sánh được.
Đương nhiên sẽ không có ai phản đối hai người bọn họ.
Hạ Manh cũng vậy, phản ứng của cô ta còn nhanh hơn cả Trần Cường.
Nhưng trước khi rời đi, bọn họ thắp hết nến trong phòng lên và đóng cửa lại.
Một đoàn người vừa đi vừa đứng lại, không ngờ lại đến bên hồ, đêm nay ánh trăng đẹp đến khác lạ, trên bầu trời có treo một vầng trăng cô độc.
Không có một ngôi sao.
Trên mặt hồ lạnh lẽo, sóng yên gió lặng, trăng tròn soi bóng giữa mặt hầ_- Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài vào ban đêm mà không phải tiếp nhận nhiệm vụ diễn kịch, nhưng lúc này, đối mặt với làn gió đêm thổi nhẹ từ mặt hồ lên, vậy mà lại có chút thư thái thoải mái.
Có lẽ là bởi vì vẫn chưa đến thời gian, nên trên mặt hồ hoàn toàn không có sương mù, cũng không có giọng hát quỷ dị như có như không kia.
An Hiên đứng trên bờ nhìn về phía hồ, Giang Thành cũng có tư thế giống anh ta, nơi này cách nơi tìm thấy thi thể Vưu Kỳ vào ban ngày không xa, nhưng bây giờ thi thể đã biến mất.
Nơi đó chỉ còn lại một vùng đất trũng.
"Giang Thành tiên sinh." Quay đầu lại, An Hiên đột nhiên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đến phòng của tôi ngồi một chút đi."
Trần Cường lúc đầu cũng không cảm thấy có gì, nhưng sau khi nghe An Hiên xưng hô như vậy, trong mắt không khỏi phát sinh thay đổi, tiếp đó từ đáy mắt dâng lên một loại cảm giác kiểu cảm thấy vui mừng.
Anh ta đã đặt cược đúng.
May mà không lên nhầm thuyền của Vưu Kỳ.
Những người này ... quả nhiên là biết nhau.
Nhưng điều anh ta không hiểu là, tại sao giữa người đàn ông tên Hách Soái và An Hiên ... lại như có một cảm giác rất vi diệu.
Giang Thành nhìn chằm chằm vào mặt hồ không trả lời.
An Hiên cười cười, cũng không để ý, ngược lại quay đầu nhìn về phía tên mập đang có vẻ cảnh giác, một lúc sau mới nói: "Huynh đệ mập, vậy thì làm phiền anh và tôi..."
"Anh mập." Giang Thành đột nhiên nói: "Anh hãy đi theo tôi."
Đầu tiên tên mập liếc nhìn An Hiên, sau đó chớp mắt, nhìn bác sĩ, không chút nghỉ ngờ trả lời: "Tôi biết rồi."
Tất nhiên anh ta sẽ nghe lời bác sĩ, chỉ là anh ta không hiểu, tại sao bác sĩ lại trông có vẻ như ... đang đang giận An Hiên.
Hai người bọn họ có mâu thuẫn gì sao?
Một lúc sau, tên mập chợt nhớ đến lời bác sĩ đã nói trước đó, Đỏ Thẫm có tồn tại hay không, thậm chí trong nhiệm vụ ác mộng này có Đỏ Thẫm hay không cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là làm cho những Người Gác Đêm như An Hiên Tả Tỉnh, còn có đám người Hạ Manh, cảm thấy Đỏ Thẫm tồn tại mới là quan trọng nhất. minh mong manh giữa bọn họ cũng sẽ không bị phá vỡ, nhưng hiện tại ... Vưu Kỳ đã chết rồi.
Mối đe dọa từ Đỏ Thẫm đã bị loại bỏ, chỉ còn lại một Trần Cường, nói một câu khó nghe, bất luận là bác sĩ, An Hiên hay Hạ Manh, đều không ai để anh ta trong mắt.
Trần Cường cũng là một người thức thời, anh ta học theo bác sĩ và An Hiên, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào hồ nước, hoàn toàn không nói xen vào, cũng không hề có ý định đứng về phe nào.
Khoảng cách với ai cũng đều là tưởng gần mà lại xa.
Anh ta chỉ hợp tác với những người có thể sống sót.
An Hiên quay đầu lại nhìn Giang Thành vài giây, sau đó giọng điệu thay đổi, mang theo một tia lãnh đạm thờ ơ: "Giang tiên sinh, anh không có quyền quyết định thay người khác."
Giang Thành thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía tên mập, trong mắt ẩn chứa thêm điều gì đó tên mập không thể hiểu được.
"Nếu như huynh đệ mập đã xuất hiện trong bức tranh, điều đó có nghĩa là anh ấy mới là người được chọn trúng." An Hiên tiếp tục: "Mặc dù tôi không biết tại sao lại thế, nhưng đêm nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu như bỏ lỡ, tất cả mọi người đều phải chết."
"Tôi sẽ là người đầu tiên." An Hiên thẳng thừng nói: "Nhưng còn anh ấy thì sao?" Anh ta chỉ vào tên mập nói: "Anh có thể chắc chắn anh ta không phải là người thứ hai không?"
"Khuôn mặt của anh ấy trong bức tranh anh cũng đã thấy rồi." An Hiên lạnh lùng nói: "Đó có phải là một khuôn mặt mà người sống nên có không?"
Nghe hai người nói chuyện, tên mập càng thêm bối rối, nhưng cuối cùng anh ta cũng hiểu được mấy chữ cuối cùng, trên bức tranh quỷ kia đã xuất hiện ... chính mình.
Tin tức này đối với anh ta giống như một tia sét đánh ngang tai, anh ta vô thức nhìn bác sĩ, nhưng điều khiến anh ta cảm thấy ớn lạnh là bác sĩ hiếm thấy không bác bỏ nó.
Xem ra ... đúng là thật rồi.
Tên mập lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra hồi chiều, bác sĩ sống chết không cho mình xem bức tranh, cả Hạ Manh và Trần Cường, biểu hiện kỳ quái của bọn họ ... cũng đã có lời giải thích hợp lý.
Bác sĩ là vì không muốn mình gặp nguy hiểm, mới nói như vậy.
Tuy rằng tên mập có hơi ngốc một chút, nhưng anh ta cũng không Sau khi nhìn bác sĩ lần cuối, tên mập bước về phía chái phòng có bức tranh, vốn là phòng của An Hiên.
Đứng trước bức tranh, cơ thể của anh ta vô thức rung lên, anh ta lại nhìn tiểu ăn xin kia, nhưng lúc này cô bé là một tiểu nha hoàn ăn mặc sạch sẽ, lông mày rũ xuống, mỉm cười nhẹ.
Thời đại cũ và mới dường như giao nhau vào thời điểm này.
Người họa sĩ có nét vẽ sâu sắc và khả năng kiểm soát rất chính xác bố cục của các nhân vật cũng như ánh sáng và bóng tối, trước mắt anh ta, tiểu nha hoàn kia như đã sống lại vậy.
Anh ta vô thức muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào khuôn mặt của nữ nhân trong tranh, tên mập lập tức tỉnh táo lại, không khỏi rùng mình một cái.
Nữ nhân trong tranh ... không, là nữ quỷ!
Đôi mắt cô cụp xuống, đang lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt không giấu vẻ oán hận, như thể ... đang chờ sớm được gặp anh ta.
"Huynh đệ mập." An Hiên rời mắt khỏi bức tranh, nhìn anh ta rồi nói tiếp: "Dựa theo chỉ dẫn trên bức tranh, anh chắc hẳn là chìa khóa để giải quyết vấn đề cuối cùng."
"Trong sách cổ cũng có ghi chép, nhưng tương đối mơ hồ, đại khái là anh nhận được đồ vật gì đó." Anh ta dừng một chút, ẩn ý nói: "Một đồ vật mà cô bé kia đã tặng cho anh, đồ vật kia có thể giải quyết sự đe dọa của quỷ."
Nhìn nha đầu trong tranh, trong tay cô bé đang cầm một chiếc đĩa, có một vật hình tròn được che bằng khăn trùm đầu màu đỏ.
"Có khi nào là ... đầu của Chu quản gia?" Hạ Manh suy đoán: "Chúng ta cần phải giết chết ông ta, lấy đầu của ông ta giao cho quỷ, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ."