Chương 332: Bí mật
Chương 332: Bí mậtChương 332: Bí mật
Ngay lúc Hạ Manh đang định nói tiếp thì tên mập run rẩy lấy ra một mảnh vải từ trong người.
Hạ Manh nghỉ hoặc nhìn anh ta.
Mảnh vải thêu bằng những đường khâu thô trông rất quen mắt, một lúc sau phản ứng lại, mảnh vải đó là được đặt cạnh chiếc gối trên giường.
Trên mỗi chiếc giường đều có một mảnh.
Có lẽ vì gối gỗ quá cứng nên người không quen có thể lót nó lên để ngủ.
Nhưng vào lúc này, tên mập mở từng lớp vải ra, bên trong hiển nhiên có thứ gì đó.
Trần Cường, An Hiên, Hạ Manh đều đang nhìn chằm chằm vào, đặc biệt là An Hiên, Hạ Manh, trông có vẻ như hận không thể lao tới giúp anh ta mở nó ra.
Dần dần, một viên ngọc trai tròn xuất hiện trong tay anh.
Anh ta cầm viên ngọc trai bằng cả hai tay, như đang chăm chút cho một tác phẩm nghệ thuật, viên ngọc trai bóng tròn, nhưng khuyết điểm duy nhất là một bên đã có dấu hiệu bị vỡ.
Giống như trước đó nó đã được đính trên một món đồ trang sức rồi sau đó bị cậy ra vậy.
"Đây là...
"Là cô bé đưa cho tôi." Không nghe thấy Giang Thành ngăn cản, tên mập nhìn nha hoàn trong tranh chậm rãi nói: "Trong lúc tôi dịch chuyển thi thể của cô bé, nó đã rơi xuống."
Đây là một câu nói không mấy trôi chảy, nhưng vào lúc này, khi nói ra từ miệng tên mập, lại có sức thuyết phục không thể giải thích được.
Suy cho cùng ... hình ảnh xuất hiện trong tranh là không thể nói dối.
Chắc chắn giữa tên mập và tiểu nha hoàn kia có mối liên hệ nào đó mà bọn họ chưa biết.
Một mối liên hệ rất mật thiết.
Hạ Manh nhìn chằm chằm viên ngọc trai trong tay tên mập, nhưng lại không có ý định chạm vào, nhiệm vụ sắp kết thúc nên cô phải hết sức thận trọng.
Cô ta lo lắng sau khi chạm vào viên ngọc, tên mập trong tranh ... nói "Cái này hình như là từ món đồ trang sức nào đó rơi ra." An Hiên ngẩng đầu lên, nhìn tên mập nói: "Chắc là lời nhắc nhở của nha hoàn kia để lại cho anh."
An Hiên cố tình không dùng từ "tiểu ăn xin" để miêu tả cô bé, vì anh lo lắng sẽ chọc tức tên mập.
Nhưng điều anh ta không biết là tên mập không hề quan tâm.
Trong mắt tên mập, người đã giúp đỡ anh, tin tưởng anh, còn chủ động xin màn thầu của anh ... chính là tiểu ăn xin.
Suy nghĩ một chút, An Hiên đột nhiên nói: "Đi thôi." Nói xong xoay người đi về phía cửa, những người còn lại hiển nhiên đều ngây người ra không hiểu.
"Anh muốn đi đâu?" Trần Cường theo bản năng hỏi.
"Lầu gác."
Giang Thành là người thứ hai hành động, khi đi ngang qua Trần Cường, hắn nói.
Trong lầu gác của Hoàng thiếu gia có rất nhiều đố trang sức của nữ nhân, mà chủ nhân của những món đồ trang sức này hiển nhiên chính là Huyền Cơ.
Tiểu ăn xin là sau khi đến lầu gác của Hoàng thiếu gia, mới bị bắt và đánh chết, thi thể của cô bé chẳng qua là vừa được chuyển đến sân phía sau mà thôi.
Ắt nghĩ đám người Chu quản gia làm điều này, ngoài việc muốn khiêu khích bọn họ ra tay trước ra, cũng còn muốn chuyển sự chú ý của bọn họ khỏi lầu gác.
Suy cho cùng ... ở đó có ẩn giấu quá nhiều bí mật.
An Hiên cũng là lục tìm được cuốn sách cổ thật sự ở lầu gác.
Hơn nữa, lần duy nhất quỷ xuất hiện vào ban ngày, cũng là trên chiếc giường trong lầu gác, Sư Liêu Trí đã phải trả giá bằng mạng sống cho hành vi ngu ngốc của mình.
Nghĩ đến đây, mọi người không còn do dự nữa, cả nhóm tranh thủ lúc trời tối để đến gần lầu gác của Hoàng thiếu gia.
Ở đây rất yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến người ta phải hoảng sợ.
"Đừng đi đằng cửa." Hạ Manh nửa ngồi xổm gần bức tường, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi, tôi biết có một bức tường vỡ, có thể trèo vào."
Moi người đầu ngầm hiểu đi theo cô. Ha Manh đi trước tiên An Hiên đi cuối cùng.
Giang Thành im lặng đi theo tên mập suốt chặng đường.
Lợi dụng ánh trăng, mấy người dọc theo bức tường đổ nát trèo vào, tiếng đáp xuống đất gần như không đáng kể, An Hiên cúi người xuống, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tầm quan trọng của đêm nay đối với bọn họ không cần nói cũng biết, không sống tức là chết.
Nhưng tương tự, đối với đám người Chu quản gia cũng vậy, nếu như bọn họ cũng biết rõ tầm quan trọng của lầu gác, vậy thì ở đây ... tại sao lại không có người canh gác?
Hắn còn lâu mới nghĩ rằng đây là một sự sơ suất.
Người có thể dùng thời gian vài năm, thậm chí là lâu hơn để sắp đặt ra cục diện này, sẽ không mắc phải những sai lầm ngu ngốc cơ bản đến như vậy.
Lời giải thích duy nhất chính là có một âm mưu.
Đồ vật trong lầu gác ... có khi nào đã bị lấy đi rồi không?
Đột nhiên, hắn cảm giác được có người chạm vào mình một cái, quay đầu lại, dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy một đôi mắt sắc bén: "Đừng phân tâm." Hạ Manh trầm giọng nói.
Dưới sự dẫn đường của Giang Thành, mấy người đã đến chỗ cửa sổ mà hắn cùng với An Hiên, Sư Liêu Trí đã trèo vào trước đó.
Đối với khu vực xung quanh, mọi người đều không yên tâm, vì vậy dự định để lại mấy người ở bên ngoài canh giác, mấy người vào bên trong tìm kiếm manh mối.
Tên mập là buộc phải vào trong, anh ta vô thức nhìn bác sĩ, đối phương gật gật đầu.
"Cẩn thận." Trần Cường nhẹ giọng nói.
Tên mập cẩn thận mở hé cửa sổ, nhìn qua khe hở, ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Giang Thành nhẹ nhàng đi tới bên cạnh một cái cửa sổ khác, mở ra một khe hở, nhìn vào trong một lúc rồi mới nhảy vào.
Tầng một, khắp nơi vẫn là hí phục, chỉ có một chút ánh sáng chiếu qua khe hở, cùng bóng tối xung quanh, thỉnh thoảng gió thổi tung những bộ hí phục, tựa như có người đang đứng ở đó.
Thân thể Giang Thành đột nhiên khựng lại, tên mập đến gần bác sĩ, lân †tức naầi vẩm vung. khâng dám lên tiếng. chỉ dhùna ánh mắt để hỏi. Một lúc sau, Giang Thành mới thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu với tên mập, ra hiệu không sao, rồi hất cằm quay mặt về phía cầu thang.
Nuốt nước miếng một cái, tên mập rón rén đi về phía cầu thang.
Đợi khi tên mập không để ý tới mình nữa, sắc mặt của Giang Thành liền trở nên khó coi, quay đầu nhìn chằm chằm vào cái móc treo quần áo ở giữa tầng một, trong mắt có thứ gì đó đang chuyển động.
Bộ hí phục màu đỏ tươi từng treo ở đó ... đã không còn nữa.
Hắn không dám nói với tên mập.
Đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt đối với anh ta.
Cầu thang bằng gỗ đã rất cũ, tay vịn nhiều chỗ đã mục nát, khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng cọt kẹt khó kiểm soát.
Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh này giống như lời nhắc nhở về cái chết.
Tầng hai, đến rồi.
Nơi này đối với tên mập mà nói vô cùng lạ lẫm, anh ta chưa từng tới đây, nhưng điều Giang Thành không ngờ tới chính là anh ta không những không lạ lẫm, mà hình như còn có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với nơi này.
Anh ta chỉ vào tấm bình phong rất lớn ở phía đối diện, dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ, Giang Thành hít một hơi thật sâu, phía sau tấm bình phong ... chính là chỗ đặt cái trống da người.
Sư Liêu Trí cũng đã chết ở đó.
Tầm mắt từng chút một nhìn khắp xung quanh, trong lòng Giang Thành chợt dâng lên một cảm giác cổ quái, dường như xung quanh đã có thêm một số thứ đặc biệt.
Nhưng quỷ dị là, hắn đã nhìn xung quanh một lượt, vẫn không tìm ra nguồn gốc của cảm giác quỷ dị đó.
Nhưng ngay vào giây tiếp theo, cả người Giang Thành ngừng cử động, mồ hôi lạnh toát ra, trong nháy mắt thấm đẫm lưng, đồng tử hắn đột nhiên co rút thành một khe hẹp.
"Nhãn kiến tha khởi cao lâu, hảo sự thường sỉ mâu, đa thiểu giai nhân, thác phối liễu uyên ương ngẫu. Phu thê mệnh lý bài, nan cường cầu, hữu kỷ cá mỹ mãn ân tình vĩnh đáo đầu?"
"Hữu kỉ cá loan hoàng đả thưởng loan hoàng phối? Hữu kỉ cá tử yến hoàng ly ngộ hoán đào? Tướng giải ngộ nhân sinh phúc huệ tổng song tu. Vấn thiên công, nhất siếp phong lưu, phạ vô phân dã nan tiêu thụ."
"Đãn đắc cá đầng †âm từ. tt đầnn huvêt sinh đầng vá: tiên tế liên chi cộng trủng, cộng trủng ngã dã tâm hoan duyệt ..."
Một tiếng hát hí khúc quỷ dị vang lên, sóng biển quay cuồng, sầu muộn phẫn nộ.
Ở ngay ... bên tai hắn.