Chương 333: Yên tâm đi
Chương 333: Yên tâm điChương 333: Yên tâm đi
Giống như bị đông cứng lại vậy, một cỗ cảm giác ớn lạnh không thể cưỡng lại lan lên khắp hai chân, trong nháy mắt ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể, mạch máu dường như chứa đầy băng giá.
Từ trái sang phải, Giang Thành chậm rãi di chuyển ánh mắt, đây là giới hạn hắn có thể làm được.
Thông qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương đồng, hắn nhìn thấy một nữ nhân đang ngồi trước bàn trang điểm.
Mặc bộ hí phục màu đỏ tươi, nghiêng đầu, vừa chải tóc, trong miệng vừa i¡ a a hát hí khúc, điều kinh khủng hơn cả tiếng hí khúc quỷ dị kia là, đôi mắt của nữ nhân.
Bên trong tròng mắt của cô ta là một vùng tối đen, hoàn toàn không có lòng trắng.
Mái tóc đen xõa ra, còn đang không ngừng nhỏ giọt nước xuống bên dưới.
Chiếc lược gãy được luồn qua mái tóc trong bàn tay trắng nõn đang chải hết cái này đến cái khác, âm thanh ma sát mà nó tạo ra có thể khiến người ta phát điên.
Phía trước bàn trang điểm, nơi đặt chiếc gương đồng ... không có một ai
"Róc rách."
"Róc rách."...
Chỗ ngồi bên cạnh ẩm ướt, vô số giọt nước từ trong không khí mỏng manh mà ra, thậm chí còn có một vũng nước trên mặt đất.
"Róc rách."
"Róc rách."
"Róc rách."
Âm thanh ươn ướt vang lên, giống như có thứ gì đó đang giẫãm nước, Giang Thành nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trên đó xuất hiện một loạt dấu chân.
Đi dọc theo bàn trang điểm, tiến lại gần hắn.
Dấu chân tương đối nhỏ, nhọn ở phía trước và tròn ở phía sau, vô cùng cổ quái.
Là giày thêu hoa. Bởi vì Giang Thành đã thông qua chiếc gương đồng nhìn thấy, nữ quỷ vốn đang ngồi trước bàn trang điểm đã đứng dậy, bước đi gầy gò và quái dị hướng về phía hắn.
Mà trên chân cô ta, đang đi một đôi giày thêu hoa màu đỏ.
Ở vị trí nổi bật bên hông giày, dùng chỉ thêu một đôi uyên ương đang nghịch nước.
Chỉ là vào lúc này, Giang Thành không hề cảm nhận được chút mỹ cảm nào.
Dấu chân càng ngày càng đến gần, lúc sắp đi tới chỗ hắn thì dừng lại, giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên nắm lấy vai hắn.
"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập vang lên: "Chúng ta đi thôi."
Cảm giác lạnh lẽo trói buộc Giang Thành bắt đầu rút đi, hắn gần như là bị tên mập kéo đi, loạng choạng đi xuống cầu thang, chỉ sau khi trở lại tầng một, Giang Thành mới hoàn toàn bình phục.
Tên mập cũng thở dốc, một tay kéo bác sĩ, tay kia cầm chặt thứ gì đó được bọc vải đỏ.
Nó tương đối lớn, trông khá đồ sộ nhưng có vẻ không quá nặng.
Kỳ thật lúc này Giang Thành cũng đại khái đoán được bên trong là cái gì.
Thấy bác sĩ đang nhìn mình, tên mập mở một góc tấm vải đỏ ra, bên trong là ... một chiếc mũ phượng.
Thời cổ đại, nữ tử phú quý khi xuất giá, chính là đội loại mũ phượng này.
Những viên ngọc trai tròn trĩnh bóng bẩy được đính trên đó, phát sáng dịu dàng dưới ánh sáng mờ ảo, còn có một số hạt nhỏ tỉnh xảo được luồn qua lụa móc bằng dây bạc, đặt cạnh nhau ở bên trái và bên phải.
Nhờ có thiết kế hết sức tuyệt vời, bên trên trông như có ánh sáng lung linh, mỗi một chỗ đều không một chút tạp niệm.
Phía bên phải của mũ phượng, ở một nơi rất dễ thấy, có vài viên ngọc trai khổng lồ sắp xếp cạnh nhau, chỉ duy ở giữa đã bị thiếu đi một viên.
Trông vô cùng nổi bật.
Tên mập từ trong người lấy ra viên ngọc trai của tiểu ăn xin, đặt lên trên để so sánh, hoàn toàn ăn khớp.
Khoảnh khắc tiếp theo, viên ngọc trai kia vậy mà lại tự gắn trở lại vị trí ban đầu. Chiếc mũ phượng này chính là thứ mà tiểu ăn xin muốn trộm về để tặng cho tên mập, chỉ là trên đường đi đã bị đám người Chu quản gia phát hiện.
Trong tình thế nguy cấp, chỉ kịp cậy được một viên ngọc trai ra để nhắc nhở.
Chắc là do hồi tưởng lại tình trạng chết thảm của tiểu ăn xin, trong mắt của tên mập hiện lên ngọn lửa giận dữ, Giang Thành nhìn thoáng qua vị trí cầu thang, hạ giọng nói: "Đi thôi."
Hai người trèo ra ngoài qua cửa sổ trước đó.
Nhìn thấy tên mập đang cầm đồ vật, bọn họ lập tức vội đi tới bên hồ, nhưng chỉ mới đi được mấy bước, An Hiên ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Một giây tiếp theo, tên mập đột nhiên cảm thấy khí chất trên người của người đàn ông này đã khác hẳn trước đây.
"Nếu như đã đến rồi, vậy hãy ra ngoài gặp mặt đi." Anh ta hướng vào một bụi cây cách đó không xa nói.
Một lát sau, trong bụi cây bỗng nhiên có vài ngọn đuốc sáng lên, sau đó một nhóm người đi ra, khoảng chục người, trên tay một số người còn cầm theo gậy gộc và giáo.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với đôi mắt nheo lại và có bộ râu cá trê.
Chính là Chu quản gia.
Bên trái ông ta là người phụ nữ trung niên, nhưng trang phục của người phụ nữ này đã khác trước, cô ta mặc quần áo ngắn, trên lưng đeo một ngọn giáo hai đầu.
Dưới sự phản chiếu của ngọn đuốc, đầu ngọn giáo sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy người bên phải Chu quản gia, đôi mắt của tên mập lập tức mở to, hơi thở trở nên gấp gáp.
Đó là tên vạm vỡ mặt đen, trong tay cầm một cây gậy gỗ dày cộp, vẻ mặt hung ác nhìn những người trước mặt.
Hạ Manh, Giang Thành, An Hiên đều không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại khổ cho Trần Cường, nhìn đám người Chu Quản gia đang chậm rãi đến gần, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hạ Manh giật lấy chiếc mũ phượng từ trong tay tên mập, nhét vào tay Trần Cường: "Anh chỉ cần giữ lấy mũ phượng, những chuyện còn lại không cần lo lắng." nói: "Yên tâm đi."
Giang Thành nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trần Cường nói: "Nếu như anh dám một mình bỏ chạy, tôi đảm bảo anh sẽ còn chết thảm hơn cả Vưu Kỳ."
"Không ... không đâu."
An Hiên búng tay một cái, trong tay cầm một con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, dường như Vưu Kỳ cũng đã chết dưới con dao này.
Giang Thành nhìn không rõ vũ khí trong tay Hạ Manh, nhưng nhìn qua giống như được làm bằng gỗ, có thể là một chiếc kẹp tóc bằng gỗ, lần trước hắn đã nhìn thấy Hạ Manh sử dụng loại vũ khí tương tự trong nhiệm vụ ác mộng ở thôn Tiểu Thạch Giản.
Trận chiến nổ ra trong nháy mắt, sau khi Giang Thành né được một đòn đánh lén, hắn dùng tay trái nắm lấy thân cây thương, kéo mạnh, trực tiếp đâm đầu cây thương vào cổ họng của người đánh lén.
Sau đó dùng sức vặn một cái, bọt máu phun ra, lúc buông tay ra, kẻ tấn công đã ngã xuống, co giật vài cái rồi không cử động nữa.
"Tam ca!" Một người khác cầm gậy gỗ gầm lên, đang muốn lao về phía Giang Thành, thì một lưỡi dao đâm vào ngực ngay chỗ tim anh ta.
An Hiên vẻ mặt vô cảm rút đao ra, tiếp tục tấn công những kẻ khác.
Khác với kỹ thuật giết người áp sát của An Hiên, Hạ Manh tương đối hiền lành hơn, cô dựa vào kỹ năng cơ thể linh hoạt của mình chỉ làm mù mắt đối thủ.
Một người phụ nữ quỳ trên mặt đất, che mắt, rên rỉ đau đớn, máu chảy ra từ giữa các ngón tay, Hạ Manh có lẽ đã nghe mệt, nên cau mày, đá mạnh vào cô ta một lần nữa.
Nhưng người thúc đẩy tiến độ nhanh nhất chính là tên mập, với đôi mắt đỏ ngầu, anh ta lăn qua như một chiếc xe tăng hình người, gầm lên và hất văng những kẻ cố ngăn cản mình ra.
Mục đích của anh ta rất rõ ràng, trực tiếp xô ngã tên vạm vỡ mặt đen, cả hai ngã xuống đất và bắt u đánh nhau.
Người phụ nữ trung niên muốn giúp đỡ nhưng giây tiếp theo, một hòn đá đập vào đầu khiến đầu cô ta bắt đầu chảy máu.
Cô ta ôm đầu nhìn xung quanh, tình cờ nhìn thấy Trần Cường đang núp sau gốc cây, nửa thân người nhô ra, giơ hai tay lên, ngửa người ra sau, chuẩn bị ném ra cục đá tiếp theo.
Sau khi thấy mình bị phát hiện, Trần Cường mím môi, sau đó ngoan cười.