Chương 336: Trời sáng rồi
Chương 336: Trời sáng rồiChương 336: Trời sáng rồi
Tuổi tác còn trẻ mà đã thông thạo thơ ca, thư pháp và hội họa lại càng là độc nhất vô nhị.
Hoàng phủ trông có vẻ lỏng lẻo, nhưng thực ra trong chặt ngoài lỏng, quanh năm thuê võ sư bảo vệ phủ viện, trước đó bọn họ cũng từng tính đến việc trực tiếp ám sát, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Cho đến một lần tình cờ phát hiện ra cuốn sách cổ ghi chép tà thuật.
Nhưng điều bất lực là, người thi thuật buộc phải tế sống thông qua chuyện cưới gả vào đêm trăng tròn, chịu đựng nỗi đau lột da, căng trống, cuối cùng mới có thể do người thân huyết thống đánh trống da người, kêu gọi ra oán hồn này.
Thời gian trôi qua, hai cô con gái của Miêu Thành dần trở thành những mỹ nhân xinh đẹp, người chị dịu dàng phóng khoáng, cô em gái thanh tú dễ thương, cả hai đều là những mỹ nhân hiếm có.
Vì thế, một kế hoạch nhằm nhắm vào Hoàng thiếu gia cục cưng của Hoàng lão gia dần dần hình thành.
Miêu Thành cắn răng chịu đựng bán hai cô con gái của mình cho một kỹ viện, lấy bút danh là Huyền Cơ và Tiểu Uyển, rồi một màn kịch lớn dần dần bắt đầu.
Thông qua tiếng khóc lóc kể lể của Tiểu Uyển, mọi người càng có phát hiện đáng kinh ngạc hơn, hóa ra... Tiểu Uyển cũng giống như chị gái mình, đều đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bản thân.
Hai người bọn họ tranh đoạt ghen tuông trước mặt Hoàng thiếu gia, nhưng mục đích cuối cùng đều là hy vọng Hoàng thiếu gia sẽ lựa chọn mình, như vậy ... sẽ để lại đường sống cho người còn lại.
Nhưng cuối cùng, Hoàng thiếu gia đã phải lòng chị gái Huyền Cơ.
Vì thế vào một đêm trăng tròn, người chị đã ngồi lên kiệu như đã hẹn, được gả vào trong phủ, mà Hoàng lão gia vốn dĩ không có mặt ở trong phủ cũng đã "vô tình" biết được tin này.
Hoàng lão gia nổi cơn thịnh nộ vội vã từ bên ngoài trở về, sau đó ra lệnh cho đám ác nô, lôi lệ Huyền Cơ ra khỏi kiệu cưới, dìm sống xuống hồ cho chết đuối.
Câu chuyện tiếp theo diễn ra như một kịch bản đã được viết sẵn, Hoàng thiếu gia vốn đã yếu ớt lâm bệnh nặng, cuối cùng qua đời.
Hoàng lão gia mất đi người con trai yêu quý, tỉnh thần suy sụp, sức khỏe cfna noàv càng sa sút: Lúc này, thông qua sự giới thiệu, đám người Miêu Thành giả làm thuật sĩ giang hồ xuất hiện một cách rất tự nhiên.
Sau khi trình diễn một số thủ thuật nhỏ trong sách cổ cho Hoàng lão gia, Hoàng lão gia đã bị thuyết phục về thuật pháp mà bọn họ nói.
Bọn họ nói ... có thể giúp Hoàng lão gia hồi sinh Hoàng thiếu gia.
Nhưng tiền đề là Hoàng lão gia cần phối hợp với bọn họ.
Đóng giả là Hoàng thiếu gia.
Giết chết một số người, dùng để tế sống.
Mà những người này, là do bọn họ lựa chọn để đảm bảo sinh thần bát tự trùng khớp.
Thực ra, nếu như là khi Hoàng lão gia còn tỉnh táo, mấy lời quỷ này chắc chắn ông ta sẽ không tin, nhưng có bệnh thì vái tứ phương, lúc đó ông ta cũng đã rối loạn tâm trí vì mất đi đứa con trai yêu quý.
Vì vậy Miêu Thành thay đổi một cái đã biến thành Chu quản gia của Hoàng phủ, mà Hoàng phủ cũng đã sa thải phần lớn người hầu dưới sự sắp xếp của ông ta.
Đặc biệt là một số võ sư bảo vệ phủ thường ngày đã nhận thấy ông ta có điều gì đó không ổn.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, biến số duy nhất, vậy mà lại nằm ở các vị "đại phu" được lựa chọn kĩ lưỡng để đến khám cho Hoàng thiếu gia này.
An Hiên từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, tờ giấy khá thô ráp, đã gấp làm đôi mấy lần, sau khi mở ra, bên trên là một đoạn giới thiệu nhân vật tương tự như tình báo.
Là ba người Tần Giản, Sư Liêu Trí và Vưu Kỳ.
Ba người bọn họ ... đều là người của dốc Hoàng Gia, cũng đều tham gia vào vụ đầu độc năm đó, trong số đó, Tần Giản lại còn là nội ứng trong vương phủ năm đó của Hoàng lão gia.
Tờ giấy này đã bị xé ra, một bên vẫn còn vết răng lộn xộn, chỉ giới thiệu một nửa hoàn cảnh của Vưu Kỳ.
Rất hiển nhiên là vẫn còn nữa.
Giang Thành vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy tờ giấy, sau khi nhìn mấy lần, vo tròn lại ném xuống đất.
Sự việc hiện đã rất rõ ràng, những vị "đại phu" mà bọn họ mời đều là những người đã tham gia vào thảm kịch năm đó. Ông ta muốn mượn tay của Hoàng lão gia, để giết chết tất cả những đồng bọn cũ năm đó.
An Hiên sau khi tìm được cuốn sách ghi lại chuyện này, thì đã biết mọi chuyện, nhưng anh ta không hề nói ra, chính là bởi vì lo lắng mọi người sẽ cảm thấy áy náy, mà dẫn đến việc mềm lòng nương tay trong cuộc đối đầu cuối cùng với đám người Chu quản gia Chu.
"Các ngươi ... Các ngươi đều đáng chết!" Tiểu Uyển hai mắt đỏ ngầu, máu giống như sắp chảy ra: "Ta có làm quỷ cũng sẽ không bao giờ buông tha các ngươi!"
"Cẽ không buông tha các ngươi!"
Chu quản gia bị gấy một tay, đang ôm người phụ nữ trung niên chỉ khóc, tiếng khóc xé ruột xé gan, ông ta không hiểu tại sao ... tại sao mình lại thất bại?
Rõ ràng đã sắp thành công rồi, con gái lớn của ông ta thậm chí đã hiến tế chính bản thân mình, chẳng lẽ ông trời đã mù mắt, muốn giúp đỡ những kẻ xấu xa này sao?
"Tùng!"
"Tùng!"
"Tùng!"...
Tiếng trống ... đã vang lên.
Tiếng trống canh ba.
Tiếng trống này khác với tất cả những tiếng trống trước đó, mang một cảm giác thật khó tả, ai oán, bi thương ... nhưng cũng có chút hy vọng và hoài niệm.
"Đi thôi." Giang Thành vỗ vỗ tên mập, sau đó mọi người bắt đầu chạy về phía hồ.
Sau khi chạy đi rất xa, tên mập quay đầu lại thì thấy ba người vẫn đứng đó, không hề động đậy, nhưng bóng dáng đã bắt đầu từng chút một mơ hồ.
Trần Cường đã lấy lại chiếc mũ phượng mà anh ta giấu đi trước đó, hơn nữa còn rất thức thời giao nó vào trong tay Giang Thành, Giang Thành quay người liền đưa nó cho tên mập.
Thời gian không còn nhiều, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, bọn họ có thể rời đi rồi.
Khi đến bên hồ, sương mù lại xuất hiện nhưng đã mỏng hơn trước rất nhiều, giữa hồ có một người nữ nhân đang đội khăn trùm đầu màu đỏ đang Thân hình yểu điệu duyên dáng, giống hệt như nữ nhân trong tranh.
Chiếc thuyền lớn hơn một chút trước đó lại xuất hiện, lần trước tên mập chính là phát hiện ra thi thể của Sư Liêu Trí ở dưới chiếc thuyền này.
Sau khi đám người lên thuyền, tên mập đứng ở mũi, chiếc thuyền lập tức di chuyển hướng về phía nữ quỷ.
Càng đến gần nữ quỷ, mọi người càng cảm thấy thấp thỏm bất an, An Hiên, Trần Cường, Hạ Manh đều vô thức lùi về phía sau.
Chiếc thuyền cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mặt tên mập chính là nữ quỷ.
Ánh trăng sáng trong đang chiếu rọi xuống dưới, vừa vặn tỏa ra lên trên người tên mập và nữ quỷ.
Sau đó, một cảnh tượng chấn động đã xuất hiện, trang phục trên người tên mập dần dần biến mất, thay vào đó là bộ lễ phục của tân lang.
Chỉ thấy anh ta dịu dàng vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của nữ nhân lên, dưới chiếc khăn trùm đầu không còn là một ác quỷ hung dữ nữa mà là một khuôn mặt xinh đẹp hiếm có.
Cô ấy có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, một cây trâm lạc vân vừa vặn cắm vào búi tóc, tạo thêm vẻ xinh đẹp khó tả cho nữ nhân.
Nữ nhân nhìn tên mập đã thay trang phục, ánh mắt sáng ngời như có thể làm tan băng tuyết của mùa đông.
Chậm rãi hít thở, Hạ Manh ngay khi vừa nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ, cô liền hiểu, thực ra còn có một chuyện mà Chu quản gia không ngờ tới.
Con gái của ông ta, Huyền Cơ ... đã thực sự yêu Hoàng thiếu gia này.
Ân oán của hai thế hệ vướng mắc vào nhau, trên mặt đất còn sót lại ngoài máu me và hoang tàn chỉ là sự hỗn loạn không thể giải thích được.
Ai có thể ngờ rằng tâm nguyện cuối cùng của nữ nhân tên Huyền Cơ này lại chính là muốn con trai của kẻ thù đích thân đội mũ phượng xuất giá cho mình.
Ánh trăng bao phủ hai người, khung cảnh trong phút chốc trở nên có phần thần thánh.
Ngoài ra còn có một sự nghiêm túc và trang trọng khó mà diễn tả.
Khi tên mập đích thân bê chiếc mũ phượng đội lên đầu Huyền Cơ, cuối cùng cô đã ... mỉm cười. đêm dài.
Huyền Cơ người khoác khăn quàng vai, đầu đội mũ phượng, đang dần dần tan biến.
Đầu tiên là chân, sau đó là cơ thể, cuối cùng là khuôn mặt, tốc độ nhanh đến mức tên mập lập tức đưa tay ra, cũng không kịp chạm vào đầu ngón tay của cô.
Trời ... sáng rồi.