Chương 337: Lãng quên
Chương 337: Lãng quênChương 337: Lãng quên
Một loạt tiếng ù ù vang lên, khi nghe thấy âm thanh này, linh hồn cũng như đang run rẩy theo.
Đây là âm thanh khi cánh cửa xuất hiện.
Được truyền đến từ hướng lầu gác.
Cùng lúc đó, chiếc thuyền từ từ rút lui, sau đó nhanh chóng hướng vào bờ, bàn tay của tên mập vẫn lơ lửng trên không, mãi đến một lúc sau anh ta mới như biến lại thành chính mình.
Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, thân hình to lớn chồng chất lên nhau, nhìn từ phía sau trông rất cô đơn, giống như một con chó hoang không nhà.
Bóng dáng của đám người in trên mặt nước, lúc trong, lúc mờ theo làn sóng nhấp nhô.
Chiếc thuyền cập bờ "rầm" một tiếng, cửa sắt tồn tại trong thời gian có hạn, mọi người nhanh chóng nhảy xuống thuyền, chạy về phía lầu gác.
Nhưng không có ai để ý đến là, trong nước có một cái bóng không hề rời đi cùng với chủ nhân mà vẫn lưu lại ở trong nước.
Cái bóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đám người.
Trên mặt hồ, khuôn mặt kia của An Hiên càng ngày càng ác độc, cuối cùng cũng từ từ biến mất.
"Huh Huh-"
Tốc độ của mấy người dần dần chậm lại, ngay cả tên mập lúc này cũng nhận thấy có gì đó không đúng, bọn họ trước đó đều không chỉ một lần ến căn lầu gác của Hoàng thiếu gia, nhưng chưa bao giờ ...
"Xảy ra chuyện gì?" Trần Cường thở hổn hển, ánh mắt nghỉ hoặc nhìn chằm chằm đỉnh lầu gác lộ ra phía Tây Bắc.
Bọn họ đã chạy không dưới 10 phút rồi, mỗi lần đều cảm thấy đã sắp đến nơi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách với lầu gác hầu như không thay đổi.
Cứ như việc chạy trước đó cũng như không.
Âm thanh ù ù đã có dấu hiệu tiêu tan.
Giang Thành quay đầu lại nhìn An Hiên, người luôn đi theo đội ngũ nhưng nãy giờ không phát biểu ý kiến, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.
Giây tiếp theo, Hạ Manh tựa hồ nghĩ tới điều gì, cô ta cũng làm ra đã có thêm một chút phức tạp.
Tình hình bây giờ đã rất rõ ràng.
An Hiên đã bị quỷ nhắm tới, con quỷ đó ... không chịu buông tha cho anh ta rời đi.
Quỷ ban đầu trong nhiệm vụ ác mộng đã tan biến, kẻ nhắm đến An Hiên chính là Vưu Kỳ, người đã bị chính tay anh ta tra tấn đến chết.
Anh ta đã vi phạm quy tắc.
Đây chính là kết cục.
Công bằng mà nói, Hạ Manh không muốn An Hiên chết, nhưng có một số việc cô không thể quyết định được, chưa kể thời gian không còn nhiều và cánh cửa sắp sụp đổ.
Nếu kéo dài thêm nữa, không ai có thể rời đi.
Trước đây cô ta đã từng thảo luận vấn đề cánh cửa với chú Cung, cô rất tò mò nếu không kịp thời ra khỏi cửa, nhưng đồng thời cũng không bị quỷ giết chết ... sẽ như thế nào?
Người đàn ông trung niên đáng tin cậy trong công việc và vô cùng yêu thương cô đã im lặng, cô nhớ rõ ràng chú Cung nhướn mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Sẽ bị quy tắc xóa bỏ, hoặc là ..."
Hạ Manh mở mắt ra, tò mò hỏi: "Hoặc là cái gì?"
"Hoặc là chìm sâu hơn vào tuyệt vọng."
"Chú ... chú làm sao biết được?" Hạ Manh rất tò mò về đáp án này.
Một lúc sau, ánh mắt cô thay đổi khi nhìn chú Cung, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ... có người đã từng trải qua chuyện này và sống sót trở về?"
Trong ác mộng bị quỷ quấn lấy đã đủ ngộp thở rồi, cô không thể tưởng tượng được nếu bị bỏ lại ở một thời không khác thì một người sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Hơn nữa, trong không gian và thời gian méo mó đó ... vẫn còn có quỷ tồn tại.
Một lúc sau, chú Cung mới dời mắt đi: "Không biết, đây chỉ là suy đoán của chú thôi." Ông ta nói tiếp: "Cháu nghe cho vui là được rồi."
Chỉ nghe cho vui...
Tác động của những lời này đối với Hạ Manh còn mạnh hơn cả lời phân tích kỳ lạ về ác mộng của chú Cung.
Theo hiểu biết của cô, những từ có thuộc tính mơ hồ như bình thường, có lẽ, sẽ hiếm khi được người đàn ông trước mặt cô thốt ra. Ngược lại, giọng điệu bình tĩnh của ông càng thiên về trần thuật sự thật hơn.
"Nha đầu."
Hạ Manh sửng sốt một lát.
"Hứa với chú." Người đàn ông trung niên ngước mắt lên, nhìn cô nói: "Trong ác mộng, tuyệt đối không được làm người bị bỏ lại đó."
"Bất luận dùng phương pháp gì." Ông ta dừng một chút: "Cũng không được để bị bỏ lại."
So với Hạ Manh, sắc mặt An Hiên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Mọi người đi trước đi." Anh ta nói: "Tôi sẽ đến sau."
Tuy rằng không biết rõ quy tắc của nơi này, nhưng Trần Cường cũng cảm giác được, gần đó tựa hồ có thứ gì đó rất âm u hiểm độc.
Anh ta không chắc đó là gì, nhưng anh ta biết rõ, nhóm của mình hình như đang bị quỷ đập tường, mà những chuyện này đều là do thứ đó gây ra.
"Tạm biệt." Giang Thành gật đầu sau đó lập tức chạy về phía lầu gác, kéo tên mập đang ngơ ngác nhìn An Hiên theo.
Sau khi nuốt nước bọt, Trần Cường cũng quay người đuổi theo.
Chỉ còn lại Hạ Manh và An Hiên đứng đó không nhúc nhích.
"Thật sự ... không thể đi được sao?" Hạ Manh cau mày, mím môi, nhìn anh ta rồi nói: "Nếu như anh cần, tôi có thể..."
"Cẩn thận Giang Thành." Một lúc sau, An Hiên nhìn về phía bóng lưng còn sót lại của mấy người, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Manh.
Hạ Manh hơi ngây người ra.
Đã lúc nào rồi vẫn còn thời gian để quan tâm đến người khác, đối với cô, thành viên của Người Gác Đêm, cũng không được bình thường cho lắm.
Cô tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng An Hiên lại mỉm cười, rồi làm động tác vén trang phục lên.
Giây tiếp theo, Hạ Manh lập tức lùi lại một bước, sắc mặt thay đổi.
Cô ta nhìn thấy chân phải An Hiên đang giẫm lên một vũng nước, một bàn tay từ trong nước thò ra, nắm chặt lấy chân anh ta.
Nước đọng rất nông, có lẽ không đến 1 centimet, lúc này, trong nước mơ hồ phản chiếu một bóng người.
Khuôn mặt của người đó đầy máu, không có mắt.
Hai hếc mắt trống rẫng. máu rỉ ra hên naoài. Mũi, tai, môi... đều bị cắt đi một cách tàn nhẫn, cái đầu to tròn như quả hồ lô đẫm máu.
Trên đó vẫn còn có những vết dao gớm ghiếc.
Ngay sau đó, Hạ Manh không do dự nữa, xoay người chạy đi.
Trời đang mưa, giày giãm lên những vũng nước nông, bắn tung tóe khắp xung quanh.
Mấy người Giang Thành sớm đã lao ra khỏi màn mưa.
Hạ Manh là người cuối cùng.
Đứng trước lầu gác, Trần Cường nhìn lại, cách đó vài bước trời đang mưa, nhưng nơi họ đang đứng lại rất khô ráo.
Nói chính xác hơn, mưa... chỉ bao phủ trên đầu An Hiên.
Sau khi rời khỏi An Hiên, bọn họ rất nhanh đã lao ra khỏi màn mưa.
Sau đó cũng đến được lầu gác.
Nhanh chóng men theo cầu thang mục nát, lên đến tầng 2, bức bình phong có hình nữ nhân đang hát đã được dời đi, trên tường cạnh chiếc trống da người là một cánh cửa sắt màu đen.
Trước cửa có sương mù, màn sương mù màu xám.
Sau khi nhìn nó một lúc lâu, trông nó còn như có sự sống.
"Manh Manh." Giang Thành vô cùng trìu mến kêu lên: "Tôi muốn cô đi trước."
Hạ Manh liếc hắn một cái, đi qua cửa đầu tiên.
Người tiếp theo là tên mập.
Đợi khi Trần Cường đi tới, Giang Thành đã ngăn anh ta lại.
Trần Cường tựa hồ biết đối phương muốn hỏi cái gì, sau khi nhìn về phía cửa sắt, vội vàng nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật, họ tên, địa chỉ, trường học, số điện thoại đều là thật, xin anh nhất định phải tin tôi."
Dừng một chút, anh ta tiếp tục nói: "Tôi tuyệt đối không hề lừa gạt anh!"