Chương 338: Tư chất
Chương 338: Tư chấtChương 338: Tư chất
Giang Thành nhìn anh ta, dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Tôi hy vọng anh hiểu được, tôi là đang cứu anh, ácc mộng chỉ có mở đầu, không có kết thúc, hơn nữa những người ở đây..." Hắn cười một cách ẩn ý sâu xa: "Đều có một số quái gở."
"Trần tiểu thư đã thích ..." Hắn đột nhiên nói.
Trần Cường nghi hoặc mở to mắt.
"Da của anh rồi." Giang Thành nhướng nhướng mày vào chiếc trống da người, sau khi cho Trần Cường một ánh mắt tự mình lĩnh hội, sau đó xoay người đi vào trong cửa.
Sau khi phản ứng lại, nỗi sợ hãi trong mắt Trần Cường gần như đông cứng lại thành thực chất, nhưng khi anh ta muốn hỏi thêm một số thứ, thì Giang Thành đã rời đi rồi.
Cánh cửa bắt đầu trở nên hư ảo, tiếng vù vù càng ngày càng chói tai hơn.
Sắp sụp đổ.
Không còn thời gian chần chừ nữa, Trần Cường học theo những người biến mất trước đó, lao vào trong cửa. ...
"Tích tắc."
"Tích tắc."
"Tích tắc."
Chậm rãi mở mắt ra, đỉnh đầu tối đen như mực, nhưng không phải là loại bóng tối không nhìn thấy gì, mà có sót lại một chút chút ánh sáng.
Giang Thành có thể nhìn thấy trần nhà phía trên đầu, chỉ là rất mơ hồ.
Bên tai vang lên tiếng kim đồng hồ "tích tắc", còn có ... tiếng thở.
Rất gần.
Ở ngay bên cạnh hắn.
Ngoảnh đầu lại, quả nhiên là khuôn mặt to lớn của tên mập.
"Bác sĩ." Nhìn thấy Giang Thành đã tỉnh lại, tên mập vẻ mặt kinh ngạc không thể cực đoan hơn nữa: "Anh tỉnh rồi!"
Hơi cau mày, Giang Thành cố gắng cử động thân thể, sau đó trực tiếp ngồi dậy, hắn không hiểu tên mập kích động như thế để làm gì.
Là An Hiên xảy ra chuyện, chứ có phải anh ta đâu. mới ra ngoài, Hạ Manh đã nói với tôi, nhiệm vụ ác mộng lần này có hạn chế, nhiều nhất chỉ có hai người được sống sót."
"Cô ấy còn nói những người ở lại sẽ bị quỷ nhắm đến giết chết." Tên mập nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, run rẩy nói nhanh: "Tôi đã nghĩ bác sĩ, miệng của anh cay độc như vậy, có thể lưỡi cũng sẽ bị rút ra mất."
Giang Thành vừa cử động cổ, vừa nheo mắt, từ trên xuống dưới nhìn tên mập, cảm thấy gần đây trong lời nói của anh ta luôn có ẩn ý, nhưng lại không bắt được chứng cớ.
"Cô ta đâu rồi?" Giang Thành hỏi.
Tên mập nhìn đi chỗ khác, ở trong góc, có một bóng người mơ hồ đang ngồi, bóng người vừa hay đang nhìn về phía này.
Khoảnh khắc phát hiện ra bóng người, Giang Thành đã lao tới.
"Manh Manh!" Giang Thành cực kì thân mật sáp đến gần, nắm lấy cánh tay của Hạ Manh, sau đó khống chế lấy cô ta: "Cô không sao chứ, làm người ta lo chết đi được!"
Hạ Manh đang ngồi đó suy nghĩ một số chuyện, Giang Thành đột nhiên lao tới, lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Đừng chạm vào tôi!" Hạ Manh hung ác nói, muốn đẩy hắn ra.
Giang Thành đáng thương dán bên cạnh người cô ta, vừa cọ cọ người, vừa nói: "Đêm đó trong ác mộng cô có nói như vậy đâu." Ánh mắt đầy sao, hắn gợi tình nói: "Cô kéo thắt lưng của tôi, còn gọi người ta là tiểu khả ái, nói muốn chăm sóc tôi cả đời ... cô đều là lừa dối tôi sao?"
Tên mập bất lực nhìn Giang Thành bám lấy Hạ Manh, sau đó hai người đi vòng quanh căn phòng, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Ha ha." Hạ Manh cười lạnh một tiếng: "Anh cho rằng khống chế tôi, chúng tôi sẽ không thể làm gì anh hay sao?"
"Manh Manh, cô đang nói cái gì vậy?" Giang Thành nhìn quanh bốn phía, không hề nhìn thấy có người mai phục trong phòng.
Hắn một tay giữ chặt cánh tay của Hạ Manh, không để cô ta thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, đưa mắt nhìn xung quanh, tay kia cầm lấy bút máy.
Nắp bút bằng thép đã được tháo ra, đầu bút sắc nhọn màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt trong môi trường tối tăm.
"Tôi đối với cô như thế nào, trong lòng cô không cảm nhận được chút nào sao?" Giang Thành quay đầu lại, ủy khuất nói.
Tựa như nghe thấy có âm thanh gì đó trong phòng. Có tiếng gõ cửa vang lên.
"Cộc."
"Cộc."
Hai cái gõ rất dứt khoát, không hề lề mề chậm chạp.
Giang Thành khống chế Hạ Manh chặt hơn, Hạ Manh tức giận giơ chân đá sang một bên Giang Thành, nhưng Giang Thành nhanh nhẹn né được, liền thuận thế sờ một cái.
"Còn nữa thì tôi sẽ không chắc sẽ sờ vào đâu đâu." Giang Thành cười híp mắt nói.
Chân giơ lên của Hạ Manh khựng lại.
Lúc này tên mập cũng lao tới, một bên trái một bên phải, hai người kẹp Hạ Manh ở giữa.
Thu hồi tầm mắt, Giang Thành nhìn về phía cửa, oang oang hỏi: "Ai đấy?"
Một lúc sau, ba người ngồi xuống ghế sô pha ở tầng dưới, như thường lệ, Hạ Manh vẻ mặt không tình nguyện ngồi ở giữa, Giang Thành ở bên trái, tên mập ở bên phải.
Tên mập vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn qua nhìn lại.
Ngồi đối diện là một thanh niên đeo kính gọng vàng, đang dụi dụi khóe mắt, biểu cảm của người thanh niên bất đắc dĩ nói: "Thật ra anh không cần phải như thế này." Anh ta nhìn vào mắt Giang Thành:" Chú Cung lúc rời đi đã dặn dò rồi, mọi người có thể an toàn rời đi."
Ngưng một chút, anh ta nói thêm: "Bất cứ lúc nào."
"Thật ra tôi thì không thành vấn đề." Giang Thành quay đầu nhìn Hạ Manh, ánh mắt đột nhiên dịu lại, sau đó Hạ Manh lập tức có một loại dự cảm không lành.
"Chủ yếu là do Manh Manh, cô ấy không đành lòng rời xa tôi!" Hắn dùng giọng điệu trầm bổng nói: "Cô ấy nhất định phải đích thân đưa tôi về nhà, nhìn thấy tôi nằm trên giường rồi mới yên tâm."
Nửa tiếng sau, một chiếc ô tô màu đen rời khỏi biệt thự, theo sau là một chiếc xe bảo mẫu màu đen.
Sau khi đã lên đến đường quốc lộ, một mạch lao nhanh về phía thành phố.
"Cộc."
"Cộc." cung kính, hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu chào người đàn ông đứng trước cửa sổ: "Chú Cung." Người thanh niên đeo kính gọng vàng nói: "Bọn họ đi rồi."
"Đúng như chú nói, đã khống chế tiểu thư." Anh ta hơi ngưng một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Dùng cây bút chúng ta để lại lúc trước."
Sau một lúc-
"Đã liên lạc với những người đó chưa?" Một giọng nói trầm trầm vang lên, người thanh niên đeo kính gọng vàng vô thức trở nên thấp hơn một chút.
"Là bọn họ chủ động liên lạc với chúng ta." Người thanh niên cung kính nói: "Người mà bọn họ phái đi bị tổn thất, trong hai người, chỉ có một người trở về."
"Nội tình của đối thủ thì sao?"
Người thanh niên không khỏi xấu hổ, chỉnh lại kính nói: "Chú Cung, thời gian quá ngắn, bọn họ ... bọn họ nói vẫn đang điều tra."
Sau khi nhận thấy sự thay đổi nhỏ của người đàn ông trung niên trước mặt, người thanh niên lập tức nói thêm: "Nhưng có một điểm đã được xác thực, đối phương không phải là thành viên chính thức của Đỏ Thẫm. Chỉ .... chỉ giống như trước đây, chỉ là những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt thôi."
"Nhìn từ kết quả, hẳn là có một ít tư chất, nhưng may mắn là, vẫn chưa bị chúng ăn mòn, nếu không hậu quả..." Nói đến đây, anh ta không nói thêm nữa.
Tất cả những gì anh ta cần làm chỉ là tổng hợp thông tin tình báo.
Về phần phân tích, cũng như thông qua phân tích có thể rút ra kết luận gì, đó không phải là vấn đề mà anh ta phải suy ngHĩ.
Chờ sau khi anh ta rời đi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại người đàn ông trung niên.
Đứng bên cửa sổ, bên ngoài là màn đêm vô biên.
Giống như một vũng nước đọng.
Im lặng, không chút sự sống...
Dần dần, thân thể như tháp sắt của ông ta khẽ run lên, hơi thở trở nên dồn dập, tiếng hít thở nặng nề giống như một con thú mất kiểm soát.
Quay đầu lại, cửa kính phản chiếu một khuôn mặt hung dữ, gò má cao, những đường tơ máu nhỏ bám vào khóe mắt, trên trán nổi gân xanh như rồng. "Lại... lại đến nữa sao..."