Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Đối Thủ

Chương 339: Đối thủ Chương 339: Đối thủChương 339: Đối thủ

Giang Thành khống chế Hạ Manh đi lên đi xuống quanh văn phòng làm việc một vòng lớn, mới để cho cô ta đi, gọi bằng cái tên mĩ miều thì là dẫn cô ta đi xem giang sơn mà mình đã xây dựng nên.

Hai chiếc xe phía trước và phía sau tổng cộng có 7,8 người, lúc này đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, tên mập bất giác nuốt khan một cái.

Những người này nếu chỉ có một mình, không ai có thể đánh lại bác sĩ, nhưng nếu bọn họ cùng nhau xông lên, cộng thêm một Hạ Manh nữa, tên mập cảm thấy chỉ dựa vào bác sĩ và mình, sợ là sẽ không chống đỡ nổi.

Anh ta liên tục nháy mắt với bác sĩ, ra hiệu nên biết điểm dừng.

Có lẽ lương tâm của bác sĩ đã phát hiện ra, cuối cùng giả tạo lề mề một lát, mới thả Hạ Manh đi.

Nằm ngoài dự đoán của tên mập là, Hạ Manh dường như đã mất hứng thú với việc trả thù bác sĩ, nên chỉ lạnh lùng liếc nhìn bác sĩ và mình một cái, sau đó quay người rời đi.

Không nói lời nào.

"Bác sĩ." Tên mập đi tới, đối mặt với Giang Thành đang ngồi trên sô pha nói: "Không có việc gì, anh chọc tức cô ta làm gì? Cô ta không tìm chúng ta gây phiền phức, đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi."

Giang Thành bê cốc nước lên, đột nhiên phát hiện bên trong không có nước.

Tên mập lập tức chạy đi đun nước, không lâu sau, mang cả ấm đun nước đến, sau đó rót đầy cốc nước cho bác sĩ.

Cuối cùng lại ném vài lá trà vụn tượng trưng vào bên trong.

"Anh không cảm thấy ánh mắt Hạ Manh nhìn tôi... đã khác trước rồi sao?" Giang Thành nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói.

Tên mập nhăn mặt: "Bác sĩ, nếu như anh muốn nói cô ta thích anh, thì tôi khuyên anh nên mau chóng im miệng lại đi." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Cho dù cô ta có thích tôi, tôi cũng không thể nào thích cô ta."

"Tsk." Giang Thành đột nhiên không vui nữa, nhưng hắn tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, không hề phát tác, ngược lại nói tiếp: "Dựa theo tính cách của cô ta, chuyện vừa rồi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng anh cũng đã nhìn thấy kết quả rồi đấy, cô ta đã bỏ đi luôn."

Giang Thành nhìn tên mập: "Tại sao?"

"Cô ta ... chắc còn có chuyện quan trọng hơn." Tên mập suy đoán. "Kể từ sau khi ra khỏi nhiệm vụ ác mộng lần này, cô ta đã luôn thần trí bất an, nếu không đã không dễ dàng bị tôi khống chế như vậy." Giang Thành tiếp tục nói: "Trước khi đi vào không hề thế."

"Còn có." Hắn nhìn tên mập, đặt chén trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày một cái: "Tại sao bọn họ lại thả chúng ta đi dễ dàng như vậy?"

"Thả đi?" Tên mập kinh ngạc nói: "Bác sĩ, tôi nghĩ nếu như không phải anh nhiều mưu mô, bắt giữ Hạ Manh trước, thì khó có thể nói bây giờ chúng ta còn có thể nói chuyện được hay không nữa."

Dường như cảm thấy nói những chuyện này với tên mập cũng vô ích, Giang Thành nói thẳng: "Thời gian chúng ta trải qua trong ác mộng, trên thực tế chỉ có mấy phút, thậm chí còn ngắn hơn, chỉ có một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi không tin là chú ta không thể đợi được, chuyện gì khẩn cấp đến thế, mà nhất định phải rời đi ngay lập tức."

Tên mập ngay lập tức phản ứng lại bác sĩ đang nói về người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta, đặc biệt là câu nói muốn cắt từng miếng thịt của anh ra đưa cho bác sĩ.

Anh ta theo bản năng không nghĩ đó là nói đùa.

Hơn nữa có thể nhìn ra, bác sĩ cũng rất dè dặt người này.

"Bác sĩ." Tên mập chớp mắt, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: "Ý của anh là chú ta vẫn còn ở đó, chứ chưa hề rời đi?"

"Ừm."

"Vậy chú ta đang âm mưu chuyện gì?"

Giang Thành ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.

Một lúc sau, ánh mắt của tên mập thay đổi, tự mình lẩm bẩm: "Là bởi vì nếu chú ta có ở đó, chúng ta khó có thể thoát thân, cho nên chú ta dứt khoát không lộ diện, thả chúng ta đi, như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn một chút."

Giang Thành lấy trong túi ra một cây bút, đặt lên bàn, tên mập lập tức nhận ra đây chính là cây dùng để khống chế Hạ Manh làm con tin.

"Nếu không, tôi không thể giải thích được tại sao chú ta để lại một cây bút máy trong phòng." Giang Thành nhìn chằm chằm vào mặt bàn nói.

"Chú ta muốn thả chúng ta đi, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu." Tên mập nuốt nước bọt, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đi theo suy nghĩ của bác sĩ, kích động nói: "Có phải vậy không, bác sĩ?"

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta, Giang Thành quay đầu nhìn Manh, để đưa chúng ta an toàn trở về."

Dựa người vào ghế sô pha, hắn thở dài: "Thật là chu đáo mà."

"Bác sĩ, bất kể thế nào, chỉ cần chú ta không làm hại chúng ta là được rồi." Tên mập liếm môi, dường như nhớ lại cảnh tượng nào đó, vẫn còn sợ hãi nói: "Hơn nữa, lần này nguy hiểm đến như vậy, tên Vưu Kỳ kia nguy hiểm quá, Đỏ Thẫm mà toàn là những tên như thế này thì..."

"Nếu như Đỏ Thẫm toàn là mấy tên này, thì sớm đã chết đến bã cũng không còn rồi." Giang Thành ngắt lời.

Loại rác rưởi này...

Tên mập nghỉ hoặc ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ.

Giang Thành cau mày, trông có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vưu Kỳ không hề có gì đặc biệt, anh ta chỉ lợi dụng tình báo thôi, nếu hoán đổi vị trí cho nhau, thì anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của An Hiên và Tả Tỉnh."

Lời nói của bác sĩ đã mở ra cho tên mập một cách suy nghĩ mới, sau khi suy nghĩ một lúc, anh nhận ra rằng bác sĩ đã nói đúng, điểm này có thể thấy được từ cái chết bi thảm của Vưu Kỳ.

Hơn nữa sau khi giết chết anh ta rồi, An Hiên trông như không có gì xảy ra vậy.

"Bác sĩ, ý của anh là... Vưu Kỳ không phải là Đỏ Thẫm?" Tên mập mở to mắt: "Đỏ Thẫm chân chính là một người khác?"

"Không biết." Giang Thành không chút do dự nói, lấy ra một tờ giấy, dùng bút viết mấy chữ lên trên mặt giấy.

Cuối cùng lại đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên, chụp lại tờ giấy: "Điều tra người này." Tên mập nghe được Giang Thành nói với điện thoại di động.

Dừng một chút, tên mập thấy bác sĩ lại nhấc điện thoại lên, bổ sung: "Đừng tìm cái tên lần trước nữa, đổi một tên khác đáng tin cậy hơn đi."

"Là người anh em Bì Nguyễn à?" Tên mập lập tức phản ứng lại, anh ta dường như vô cùng trung thành với bác sĩ, lần trước chuyện tìm người, bác sĩ cũng là tìm đến anh ta.

Mặc dù kết quả không hoàn mỹ cho lắm.

Tên mập liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 2 giờ sáng rồi, người anh em Bì Nguyễn chắc đã ngủ say rồi, nhưng nằm ngoài dự đoán của anh ta là...

"Bác sĩ... Bác sĩ Giang." Giọng nói của Bì Nguyễn vang lên, trong vòng "Anh cứ yên tâm đi, em ... em làm việc anh còn ... anh còn không biết sao?"

Tên mập mở to mắt khó hiểu, người anh em Bì Nguyễn đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ còn làm gì vậy, làm sao mà nghe giọng nói lại mệt mỏi đến mức như đang cày mấy mẫu ruộng thế?

"Thường thì ban ngày cậu ta không có việc gì." Giang Thành không thèm nhìn tên mập, cất điện thoại di động đi, thờ ở giải thích: "Ban đêm nhiệm vụ nặng nề hơn một chút."

Dường như đã nghĩ ra gì đó, tên mập rùng mình một cái, cả người liền cảm thấy không được khỏe.

Một lúc sau, anh ta mới quay lại chủ đề: "Bác sĩ." Tên mập chớp mắt hỏi: "Người sống sót được ngoài trừ chúng ta và Hạ Manh ra, thì chỉ còn có Trần Cường, chẳng lẽ anh nghỉ ngờ anh ta không?"

"Anh nghĩ thế nào?"

Rút ra một cuốn sổ bìa xanh lam, Giang Thành đi tới, trải cuốn sổ lên bàn rồi ngồi xuống đối diện với tên mập.

Tiếp theo lại rút ra một cây bút chì từ khoảng trống trong cuốn sổ.

Hành động đơn giản này lại thực sự khiến tên mập cảm thấy vừa mừng vừa lo sợ.

Tên mập theo bản năng ngồi thằng dậy, nghiêm túc nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy Trần Cường trông không giống Đỏ Thẫm."

Giang Thành vừa gật đầu vừa viết nguệch ngoạc vào sổ tay và nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Dần dần, ánh mắt của tên mập chuyển sang cuốn sổ, anh ta nhìn thấy bên trên xuất hiện ... khuôn mặt của một người.
Bình Luận (0)
Comment