Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Cửa

Chương 341: Cửa Chương 341: CửaChương 341: Cửa

"Mã số?"

"A00131."

"Đối tượng cần thăm?"

"B04149."

"Văn bản phê duyệt đâu?" Giọng điệu của người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn: "Xin hiểu rằng, dù thẩm quyền cá nhân của anh đạt yêu cầu nhưng người mà anh muốn thăm bị..."

"Tít..."

Nhân viên cảnh vệ trong bộ đồng phục màu xanh nhạt nhận được tin nhắn. Anh ta bèn giơ tay lên, nhìn màn hình điện tử trên cổ tay, sau đó lập tức biến sắc: "Số A00131. tôi đã nhận được thông báo quyết định dành cho đơn đề nghị của anh. Anh có thể vào thăm, nhưng vui lòng tuân thủ các quy định ở đây. Một lần thăm tù đơn thuần không được vượt quá 30 phút, không được tiếp xúc gần với mục tiêu và không được đề cập đến..."

"Cảm ơn anh."

Chưa kịp nói xong, thanh niên trước mặt đã đẩy vào, sau đó đóng cửa lại.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, anh ta không thể không run nhẹ vành mắt.

Tuy sau mỗi nhiệm vụ, anh ta đều sẽ xin phép đến đây thăm viếng, nhưng dù đến bao nhiêu lần thì bản thân anh đều không thể không cảm thấy mất mát với cảnh tượng trước mặt.

Vẫn như cũ.

Trên chiếc giường sắt, có một người đàn ông với đôi mắt đờ đẫn đang nằm đó. Tứ chỉ của người ấy bị trói bằng dây đai màu trắng, trong khi phần cổ được cố định bằng một chiếc thắt lưng da mềm.

Tất cả những gì cậu ấy có thể cử động là đôi mắt của chính mình.

Thuần thục kéo ghế ngồi trước mặt người đàn ông này, An Hiên trong bộ quần áo mới lặng lẽ nhìn cậu ta.

Đây là đồng đội cũ của anh ấy.

Tuổi thật của người này còn trẻ hơn cả anh ta nữa.

Nhưng nhìn vào ngoại hình hiện tại lại không khác gì đã bước vào độ tuổi 50. Ở đây, cậu ta chỉ có thể được coi là còn sống.

Những khái niệm như uy nghiêm, danh dự... chỉ là thứ xa xỉ.

Dường như để phản ứng với vị khách mới đến, người đàn ông trên giường chậm rãi dời tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt An Hiên.

"Ngô Đồng đã chết." Một lát sau, An Hiên đột nhiên nói.

Khuôn mặt của người đàn ông trên giường co giật nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh. Thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng.

Để kiểm soát những cựu quân tỉnh nhuệ của bộ phận thi hành này, đám người quản lý bệnh viện chỉ có thể liên tục tăng liều lượng thuốc an thần.

Suy cho cùng, từng có người phát điên phá đứt toàn bộ dây trói, thậm chí cả 7,8 người cũng không giữ nổi. Cuối cùng, nếu các cảnh vệ không quyết định nhanh chóng, ắt hẳn hậu quả khó lường.

Mà mệnh lệnh cấp trên cũng rất trực tiếp.

Bọn họ có thể chết, nhưng không được để trường hợp mất kiểm soát xảy ra.

Một khi những người này vượt khỏi tầm kiểm soát, sự tác động đến toàn xã hội sẽ là không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi biết cậu có thể hiểu được tôi." An Hiên tiếp tục: "Bọn họ đều nói cậu điên, nhưng tôi không tin."

Anh ta lắc đầu nói tiếp: "Chỉ là cậu không thể khống chế được chính mình mà thôi, nhưng cậu không hề điên. Cậu vẫn còn nhớ tôi, nhớ Ngô Đồng, nhớ Chu Tần, nhớ rõ... hung thủ giết sạch cả đội của cậu là thành viên của Đỏ Thẫm."

Theo từng cái tên mà An Hiên nói ra, trong mắt của người đàn ông kia dần hiện lên chút ít điểm sáng. Tuy lờ mờ, nhưng An Hiên thấy rõ.

"Tôi đã giết chết hung thủ ám hại Ngô Đồng." Anh ta thở dài: "Dùng chính phương pháp thông thường nhất của bọn chúng. Chắc cậu biết rõ thủ đoạn của tôi mà." Nhìn người đàn ông dần hồi phục sinh khí trước mắt, An Hiên mỉm cười,"Tại sao bọn chúng có thể làm như vậy, mà chúng ta lại không?"

"Đáng tiếc, đó chỉ là một trong những kẻ sùng bái chúng mà thôi." Anh vươn tay ra, siết chặt lấy rồi thọt tay vào túi, chỉ hở ra nửa ngón tay,"Tôi biết ai hại chết Chu Tần. Kẻ tiêu diệt cả đội của cậu chắc chắn là thành viên chính thức của Đỏ Thẫm."

Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tìm ra nó, sau đó... Trả lại cho nó gấp "Tôi không lừa cậu đâu... Đã có manh mối rồi." Anh ta vỗ nhẹ vào tay người đàn ông, bảo: "Cứ chờ xem."

Đầu giường, một ngọn đèn nhỏ màu xanh nhạt bật sáng ba lần, không hề phát ra âm thanh nào.

"Hừm..."

Đây là lời nhắc trước khi chuyến thăm tù kết thúc.

Báo cho anh ấy biết rằng, thời gian đã hết.

"Tôi đi đây." Anh ta đứng dậy: "Hẹn gặp lại."

Nhưng ngay khi anh ta đang định rút tay ra thì phát hiện đầu ngón tay của mình đột nhiên bị đối phương nắm lấy.

Đôi mắt của người đàn ông kia đột nhiên thay đổi - chúng đỏ ngầu; những đường gân nổi lên, bắt đầu từ trán và lan tràn đến toàn gương mặt; các cơ bắp khắp cơ thể phồng lên, kéo căng cả bộ quần áo.

Thông qua camera, lực lượng cảnh vệ vừa nhìn thấy cảnh tượng như thế thì lập tức bấm chuông báo động cạnh cửa. Trong chốc lát, tất cả các màn hình điện tử trong hành lang đều hiện lên lời cảnh báo.

Không gian trong phòng vẫn im lặng

Nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn.

Các nhân viên y tế đặc chủng mặc đồng phục màu xanh nhạt được toán lính cảnh vệ với vũ trang đầy đủ hộ tống đã vội vã chạy đến.

Người đàn ông phát điên kia bị ghì chặt xuống giường, sau đó bị cưỡng chế tiêm vào một liều thuốc an thần.

Dù vậy, cả ba người cũng không thể giữ được cậu ta. Cuối cùng, có thêm hai tên cảnh vệ nữa tiến đến. Thậm chí, chiếc giường sắt còn vọng lên âm thanh như sắp bị vỡ vụn.

An Hiên lập tức được nhân viên cảnh vệ hộ tống ra khỏi phòng.

Nhưng càng có vẻ là trục xuất anh ta ra khỏi đó hơn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông đeo theo một chiếc bảng tên nhỏ mà xanh nhạt nhìn chằm chằm vào An Hiên. Gã ta đang mặc một bộ đồ cách ly dày cộm, nhưng dù như thế vẫn không che giấu được hiện trạng đang đổ mồ hôi đầm đìa của bản thân.

Chiếc bảng tên màu xanh lá cây không có in tên trên đó, chỉ có một con số. Thông qua con số này, có thể biết được cấp bậc và quyền hạn cụ thể của đối phương.

Cấp bậc của người đàn ông này ngang bằng với An Hiên - đó là lý do Nhưng nơi này là địa bàn của anh ta, trực thuộc quyền quản lý của Tổng bộ Người Gác Đêm.

Bộ phận thi hành cũng không có quyền can thiệp.

Nhưng anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội đến bộ phận mà An Hiên đang công tác. Dù sao đi nữa, tất cả đều phải dựa vào bọn họ để đối phó với Đỏ Thẫm.

"Anh đã làm gì cậu ta?" Anh ta cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt An Hiên, dường như đang muốn xác định xem đối phương có đang nói dối hay không.

An Hiên bình tĩnh lắc đầu: "Tôi không làm gì cả."

"Không làm gì, vậy tại sao cậu ấy lại bị mất khống chế như vậy?"

"Tôi không rõ."

Một lúc sau, một người đàn ông đeo mặt nạ màu xanh lam từ trong phòng đi ra. Kẻ này vội vàng chạy tới, tháo mặt nạ xuống, bảo: "Cậu ta... Tình trạng của cậu ta đột nhiên nghiêm trọng hẳn, giống như mới vừa mới tiếp xúc với thứ đó vậy. Tuần trước..."

Nói xong câu này, anh ta đột nhiên ngừng lời vì phát hiện An Hiên cũng đang bình tĩnh nhìn mình.

Người đàn ông đeo bảng tên màu xanh lá kéo gã đeo mặt nạ tới góc tường, sau đó lập tức hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Chắc là di chứng đến từ sự việc của một tuần trước." Người đeo mặt nạ nhanh chóng nói: "Vụ đó liên luy đến rất nhiều người, mà đa phần là nhóm người ở sát phòng CCTV đấy."

"Ất hẳn cậu ta cũng bị ảnh hưởng, nhưng ở mức độ thấp, thế nên không bị kích thích ngay lập tức. Ở thời gian tiếp theo, chúng tôi cũng từng kiểm tra kỹ nhưng chẳng phát hiện ra gì cả."

"Chết tiệt!" Người đàn ông đeo bảng tên hạ giọng chửi thề một câu.

"Cậu đi tiễn tên kia về đi." Anh ta ra lệnh: "Sau đó thông báo cho tất cả các đội lập tức phong tỏa khu vực này. Cần phải điều tra tất cả mọi người, dù biểu hiện gần đây có thể nào đi nữa."

"Tuân lệnh."

Dưới sự hộ tống của đội cảnh vệ, An Hiên được lịch sự tiễn đưa ra khỏi nơi đây. Người lính cảnh vệ phụ trách lái xe rất lịch sự với An Hiên; hai người bằng tuổi nhau, nhưng một người là cấp A, kẻ còn lại là cấp D.

"Đây là phòng vệ sinh, tôi đợi anh ở ngoài." Nhân viên cảnh vệ bảo.

An Hiên d↠đầu: "Cảm ơn: vất vả cho anh rầi" Sau khi vào phòng vệ sinh, An Hiên đi thằng đến buồng phòng cuối cùng, sau đó xoay người khóa cửa lại.

Sau một khắc, anh ta đổ gục cả người vào cửa, đồng tử co rút, thân thể run rẩy một cách mất kiểm soát. Vô số tơ máu đỏ ngầu lập tức chiếm cứ lấy tròng mắt của An Hiên; anh ta phải cố gắng áp chế âm thanh thở dốc của chính mà, mà quả tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch như nổi trống.

An Hiên giơ bàn tay run rẩy của mình lên, và phía trên mơ hồ hiện ra một cánh cửa.

"Đây chính là... cái giá phải trả sao..."
Bình Luận (0)
Comment