Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Sám Hối

Chương 342: Sám hối Chương 342: Sám hốiChương 342: Sám hối

Ngoài cửa có âm thanh vọng đến: "Anh không sao chứ? Vừa rồi anh bị..." Là người cảnh vệ kia; giọng nói của anh ta khá nghỉ hoặc, nhưng cơ bản là vì lo lắng.

Mọi người đến đây viếng thăm xong, sau khi rời đi thì đều bị bất ổn về mặt cảm xúc; phía cảnh vệ thấy chuyện này mãi cũng thành quen.

Suy cho cùng... Nơi đây là một viện điều dưỡng trên danh ngHĩa, nhưng trên thực tế chính là một nhà tù.

Hơn nữa, hầu hết các tù nhân đều là cựu thành viên ưu tú của Bộ phận Thi hành.

Là những thanh niên trẻ trung với tiền đồ xán lạn.

Nhưng khi bị giam giữ ở đây, suốt đời cũng chẳng bao giờ có cơ hội quay lại sinh hoạt dưới ánh mặt trời.

Dù có biểu hiện thế nào đi chăng nữa.

Người thân của họ không được vào thăm, chỉ có đồng đội cũ mới được phép đến.

Khi chàng trai trẻ này đòi đi vệ sinh, anh ta lập tức biết là kẻ này chỉ muốn tìm một nơi yên ắng để bình tĩnh lại.

Đó là lý do anh ta dẫn An Hiên đến đây.

Nơi này tương đối vắng vẻ, ít người lui tới.

"Thưa anh." Anh ta nói với giọng an ủi: "Có cần tôi giúp gì không?"

Bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ạt; tiếng nước có thể che giấu tất cả. Dường như nhân viên cảnh vệ nghe được một âm thanh kỳ quái nào đó, nhưng anh ta không chắc cho lắm.

Khi tiếng nước dừng lại, An Hiên vẫy tay bước ra. Tóc trên trán anh ta tết dính vào mặt vì đẫm nước; những giọt nước liên tục lăn dài trên má.

"Tôi không sao." Anh nói với giọng xin lỗi: "Do tôi mất bình tĩnh. Tôi xin lỗi."

Nghe An Hiên nói vậy, người cảnh vệ trẻ tuổi lập tức vừa mừng vừa Sợ: "Anh trai à, xin anh đừng nói thế. Chuyện này... là chức trách của tôi."

Trên thực tế, anh chàng này không có ấn tượng tốt với những đồng nghiệp tại Bộ phận Thi hành.

Trong mắt anh, hầu hết những người ở đó đều có tuổi đời còn rất trẻ, nhưng hành vi cư xử lại theo kiểu chẳng coi ai ra gì. Hoặc có một số kẻ khác thì trông rất âm u đáng sợ, đi đường không nói một lời, chỉ vừa liếc mắt nhìn thôi mà sự sắc bén trong ánh mắt kẻ đấy tựa như muốn moi tim của những người xung quanh ra.

Nhưng người đàn ông trước mặt này thì khác. Anh ta hiền lành và lịch sự, rất thân thiện với mọi người. Thậm chí, các cảnh vệ khác còn nghỉ ngờ rằng, làm cách nào mà anh ta có thể tồn tại được giữa đám quái vật bên Bộ phận Thi hành.

"Chúng ta tới rồi." An Hiên nhẹ giọng nói.

Lúc này, nhân viên cảnh vệ mới tỉnh táo lại. Anh ta bèn lái xe nội bộ chở An Hiên đến khu vực cổng lớn, cuối cùng còn dẫn An Hiên đến tận cổng ra vào.

Các cảnh vệ tại đó sẽ phụ trách việc kiểm tra.

Sau khi kiểm tra mọi thứ đã chính xác, người đến thăm sẽ có thể thay lại y phục của bản thân, tiếp theo là rời đi.

Nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của An Hiên, trong mắt của thanh niên cảnh vệ không khỏi loé lên một đốm sáng. Đó là một bộ áo khoác dài màu đen, quần đen tuyền, còn có cả giày da màu đen.

Mà tay áo và cổ áo khoác còn được thêu chỉ màu vàng, trông rất bắt mắt dưới ánh mặt trời.

Thời khắc này, người cảnh vệ đó mới nhận ra rằng, người đàn ông trước mặt không hề yếu đuối như mình từng nghĩ. Anh ta đứng thẳng người ở đó, giống như một lá chiến kỳ đang dựng thẳng trên mặt đất.

Một cơn gió thổi bay gấu áo khoác, để lộ lớp áo lót bên trong; thanh niên cảnh vệ nhìn thấy lớp áo ấy được hoạ hình một bức tranh Phù thế* hoa mỹ trên nền vải.

(Chú thích: Ukiyo-e hay tranh Phù thế là một loại tranh được lưu truyền trên khắp Nhật Bản từ giữa thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20, chủ để xoay quanh đời sống sinh hoạt của con người đương thời cũng như những câu chuyện, sự vật, phong cảnh mà họ "tai nghe mắt thấy". )

Tròng mắt của anh ta co rụt nhẹ.

Từ khoảng cách xa như vậy, lẽ ra anh đã không thể nhìn rõ, nhưng chẳng hiểu sao vào lúc này lại có thể nhìn rõ mồn một.

Bức tranh ấy miêu tả một thành phố đang đắm chìm giữa màn đêm Vĩnh cửu - có một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất trong thành thị, mà dưới chân anh ta... là vô số ác quỷ đang cố gắng trèo lên.

"^“húng †a canh aác †rona đêm tối. để càng nhiều naười ca tuna bình minh." - Người Gác Đêm. ...

Cộp cộp cộp...

Trong hành lang tĩnh lặng, có một đôi giày da giẫm lên mặt đất, vọng lên từng hồi âm thanh.

Cuối hành lang là một cánh cửa đen ngòm.

Trên cửa có gắn một tay nắm cửa cũ kỹ, bên trên in hằn đầy những vết xước của thời gian. Trông hình ảnh ấy tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào, là người ta sẽ có thể nhặt được một vài dấu vết của thời gian vậy.

Đứng trước cửa, An Hiên bèn điều chỉnh lại hơi thở của chính mình.

Có rất ít người đủ tư cách để bước qua cánh cửa này.

Dù miễn cưỡng, anh ta lại chính là một trong những người hiếm hoi đó.

Hầu hết những người đủ điều kiện đẩy mở cánh cửa này đều đã chết. Chân dung của bọn họ được treo đầy hai bên dãy hành lang sâu hoắm mà anh ta vừa băng qua.

Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào từng người bước đến địa điểm này.

Két...

Cánh cửa mở hướng vào phía trong. Giữa luồng ánh sáng hỗn tạp, thứ phản chiếu ra bên ngoài là một khuôn mặt mơ hồ.

Người đàn ông kia đang ngồi yên vị trên một chiếc ghế sô-pha trong một góc tận cùng; cả cơ thể kẻ đó như được ép sát vào trong, chỉ để lộ một khuôn mặt.

An Hiên không do dự nữa, bước ngay vào.

Cánh cửa phía sau lưng đột ngột đóng lại.

Một bầu không khí chết chóc bao quanh An Hiên, như thể có một thứ gì đó vừa giống áp lực, vừa giống khí thế đang dần đè ép An Hiên, đến mức khiến anh ấy cảm thấy không thở nổi.

"Số hiệu A00131." An Hiên mở lời.

Đây là lần đầu tiên mà anh căm ghét sự im lặng đến vậy. Đối với anh ta, nơi này giống như một vũng lầy sâu không đáy.

Và cũng là lần đầu tiên anh đến nơi này.

"Lặp lại lần nữa." Một giọng nói khàn khàn vang lên, khiến An Hiên bất giác run nhẹ: "Về sự kiện Hoa diên vĩ."

"Cách đây một năm, tiểu đội của tôi được lệnh tham gia một nhiệm vụ, mà chiến dịch này có mật danh là Hoa diên vĩ. Do lỗi tình báo, bọn họ đã bị Đỏ Thẫm ngắm bắn cá chủ đích †rana lúc thi hành nhiêềm vu. Các chuvên viên tác chiến A00137. B02497. B03214. B04008 đã tử vong, còn mỗi B04149 may mắn sống sót nhưng bị phán định là bị ăn mòn, hiện tại đang..."

"Lúc ấy, cậu ở đâu?"

"Vì tin tình báo xác định đối phương chỉ là tín đồ của Đỏ Thẫm, thế nên tôi được yêu cầu ở lại, chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho nhiệm vụ, không tiến hành xung trận cùng cả đội."

"Vậy... Đây chính là lý do mà cậu vẫn luôn kiên trì điều tra rõ nguyên nhân của sự kiện Hoa diên vĩ trong âm thầm à?" Giọng nói khàn khàn kia dường như dao động nhẹ, mà An Hiên lại cảm giác nguồn áp lực kia càng lúc càng nặng nề hơn.

Anh ta cắn răng: "Đúng vậy."

"Cậu nên biết rõ quy tắc của Người Gác Đêm."

"Thưa vâng."

"Hậu quả của việc tự tiện điều tra những sự kiện tuyệt mật mà cậu không có thẩm quyền..."

"Tôi biết." An Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ngắt lời kẻ kia: "Ngài gọi tôi đến đây, ắt hẳn không phải để nói về vụ này."

Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Một lúc sau...

Giọng nói khàn khàn ấy tiếp tục vang lên: "Nơi đây là phòng xưng tội ngầm của Người Gác Đêm, là nơi mà tội nhân có thể chuộc tội. Cậu... có nhận ra tội lỗi của mình không?"

An Hiên khẽ biến sắc.

"Người mà cậu muốn tìm đang ở ngoài cửa." Người kia tiếp tục nói, vẫn là giọng điệu không nóng nảy đó, nghe tựa như một lão già mệt mỏi sắp gần đất xa trời.

"Tên đó không xứng đáng ở đây. Không ai có thể tha thứ cho tội lỗi của gã ấy cả." Anh ta dừng lời: "Ngay cả Chúa cũng không."

Sau khi cúi đầu chào nhẹ người kia, An Hiên bèn quay người rời đi. Từ tay nắm cửa bên ngoài, anh ta trông thấy một chiếc túi giấy được treo ở đấy.

Anh thản nhiên lấy xuống, vừa chạy ra đến bên ngoài thì lập tức mở chiếc túi ra.

Bên trong là một phong bì được dán kín bằng sáp có in logo của NgatZời Gác Đêm. Vừa đi vừa đọc, mãi đến đằng sau cánh cửa lớn cuối cùng, anh ta mới thở dài một hơi. Gấp kỹ phong thư lại, An Hiên bèn đặt góc lá thư vào chân nến bên cạnh.

Ánh lửa lóe lên, phong thư trên tay hoá thành từng mảnh tro tàn.

"Số 4 à.." Anh ta xoay người, nhìn chằm chằm vào hành lang sâu thằm. Chẳng rõ gió từ đâu đến, khiến ánh nến yếu ớt kia nhấp nháy hai lần.

Hai bên tường, treo đầy rẫy những bức chân dung.

Mà lúc này, dường như những bức chân dung ấy đã sống lại. Gương mặt của bọn họ cực kỳ hung tợn; có người nổi gân xanh đầy mặt, lại có người phồng đống cơ bắp cuồn cuộn lên, trông chẳng khác gì bọn trâu điên, hoặc có người với mái tóc bù xù, đôi mắt đỏ tươi, mà khóe mắt cũng đang liên tục rỉ máu...

Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của An Hiên lại là đôi tay của bọn họ.

Nói chính xác hơn, là những cánh cử mơ hồ đang dần hiện ra ngay trên cánh tay của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment