Chương 343: Tấm lòng
Chương 343: Tấm lòngChương 343: Tấm lòng
Trong phòng làm việc, tên mập hài lòng ợ một cái sau khi đã ăn no đến tận cổ. Cuối cùng, anh ta rất ngoan ngoan bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Gói ghém phần thức ăn dư lại thật cẩn thận, sau đó cất vào tủ lạnh.
Nguyên liệu nấu ăn mà Bì Nguyễn đưa đến lần trước còn chưa chạm đến, tên mập phải vất vả lắm có thể nhồi nhét đống đồ ăn mới này vào trong.
"Người anh em Phú Quý!" Bì Nguyễn nhiệt tình chào hỏi,"Lát nữa, em sẽ cho người mang đến một miếng giăm bông, rất là bổ dưỡng đấy."
"Cảm ơn cậu, mấy chuyện này thì cậu cứ nói cho bác sĩ biết là được."
Cứ tới lui vài lần, tên mập có ấn tượng rất tốt với Bì Nguyễn. Điều duy nhất khiến anh ta khó chịu chính là kiểu tóc của Bì Nguyễn, vì chúng khiến phong cách của chàng trai này trông vô cùng bất ổn.
Về hành vi ăn bám, tên mập nghĩ rằng bản thân mình không có tư cách gì mà đi chỉ trích người khác cả. Nếu thật sự có một nữ đại gia yêu thích anh ta, anh ta cũng không rõ bản thân có thể cưỡng lại sự cám dỗ ấy hay không.
Khi thấy Giang Thành cũng ợ một cái rồi tự sờ bụng mình, tựa hồ tâm tình rất tốt, thế là Bì Nguyễn bèn ân cần đến gần.
Anh ta cởi găng tay dùng một lần ra, rút vài miếng khăn giấy ướt để lau tay: "Bác sĩ Giang." Bì Nguyễn cười hỏi: "Hôm nay anh có bận gì không?"
Giang Thành dựa lưng vào ghế sô-pha, kéo dài giọng mà hỏi:
"Ừm, cũng còn khá rãnh."
"Vậy, em có tí việc định làm phiền anh."
"Về bạn gái của cậu à?" Giang Thành thản nhiên nói: "Chẳng phải tôi đã tư vấn phương pháp cho cậu rồi à?"
Bì Nguyễn nhăn mặt: "Nhưng mấy thứ mà anh dạy đều vô ích."
Giang Thành liếc anh ta: "Đừng tự nói mình như thế."
Bì Nguyễn: "..."
Lúc này, tên mập cũng dọn dẹp xong nhà bếp. Vốn dĩ định ra ngoài ngồi một xíu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Bì Nguyễn lúc này, anh ta quyết định nán lại trong bếp một lát.
Sắc mặt Bì Nguyễn trông rất khó coi, như thể một giây tiếp theo là sẽ Anh ta ắt hẳn đang thương lượng chuyện chính đáng với bác sĩ.
Tên béo nghĩ rằng mình không nên chường mặt ra ngoài.
"Bì Nguyễn." Giang Thành không hề áy náy gì sau bữa cơm, chỉ nhìn vào anh ta rồi thẳng thắn nói: "Tôi đã bảo rồi. Chuyện cậu muốn lấy 70% gia sản nhà người ta là điều không thể, cao nhất là 30% thôi."
"Bác sĩ Giang, anh cũng biết em không phải là kẻ tham lam mà. Trong tay em lúc này chẳng còn gì cả, ngoại trừ một khách sạn, mấy ngôi biệt thự và mười mấy chiếc ô tô mà thôi." Bì Nguyễn chân thành nói: "Trái tim em trống rỗng, vô cùng lưu luyến những thứ còn lại đấy."
Nghe vậy, tên mập bèn liếc sang con dao phay mà mình vừa mới mua.
"Bác sĩ Giang." Bì Nguyễn khom lưng, dùng giọng điệu thăm dò mà thận trọng nói: "Hay là... anh có thể nghĩ thêm cách khác cho em nhé?"
Anh ta liếm môi: "Sau khi mọi chuyện thành công, em sẽ trích phần dư kia ra để..."
"Không thể được." Giang Thành ngắt lời.
Bì Nguyễn sửng sốt.
"Bì Nguyễn." Giang Thành thở hắt ra, dùng một giọng điệu ôn hoà hiếm hoi: "Thứ nhất, thứ mà cậu nhận được đủ giúp cậu sống an nhà cả một đời, đừng quá tham lam."
"Thứ hai." Giang Thành nói tiếp: "Cậu thử ngẫm lại xem. Nếu thật sự lấy được 70% gia sản, bọn con cháu kia của bạn gái nhà cậu có bỏ qua cho cậu không?"
"Hiện tại, lúc bạn gái của cậu còn sống mà đã tranh chấp nghiêm trọng đến vậy. Một ngày nào đó, khi bà ta qua đời, sẽ chẳng còn ai chống lưng cho cậu cả. Cậu có nghĩ đến hậu quả khi đó chưa?"
"Đến lúc ấy, chẳng những cậu không lấy 70%, mà còn mất luôn những gì mà mình đang có. Cậu sẽ bị chặt ra từng khúc triệt để đấy." Giang Thành bảo: "Mất cả chì lẫn chài."
Bì Nguyễn bối rối trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có thể nghĩ cách khiến bà ta lập di chúc trước, sau đó mời luật sư công chứng."
"Vậy tôi không còn gì muốn nói với cậu nữa." Giang Thành đứng lên, bảo: "Cậu về đi, sau này cũng không cần đến nữa."
Dường như Bì Nguyễn cũng không ngờ Giang Thành lại có thái độ như vậy. Rõ ràng trước đó vẫn ổn cơ mà, người bạn gái này cũng là do Giang Thành giới thiệu cho anh ta, còn từ vụ này mà cắn mạnh một món hời, tại Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng bất thường, tên mập vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp, vừa cầm tạp dề lau tay, vừa mở lời giảng hoà. Anh ta vừa cười, vừa nói: "Nói chuyện nhau thôi mà, có gì từ từ nói. Tôi mang trái cây tráng miệng cho mọi người nè. Người anh em Bì Nguyễn, mấy trái dưa lưới mà cậu đưa tới đợt trước còn chưa ăn, trông khá ngọt đấy."
Bác sĩ vừa nhấc chân lên, có vẻ định vứt bỏ Bì Nguyễn tại đây mà đi lên lầu, thế là tên mập nhanh tay tóm hắn lại.
"Bác sĩ." Tên mập mỉm cười với hắn, nói: "Ngồi một lát đi, chúng ta cùng ăn dưa lưới."
Tên mập kín đáo khầu nhẹ tay của Giang Thành, mà hắn cũng chần chờ vài giây, rốt cuộc bèn hạ chân xuống.
Mặc dù có sự hoà giải của tên mập, hắn đồng ý ngồi xuống nhưng vẫn giữ vẻ mặt cau có với Bì Nguyễn - dù cả hai ngồi cách nhau rất xa.
Trở lại nhà bếp, tên mập nhanh chóng bưng ra một đĩa dưa lưới xắt miếng. Đầu tiên, anh ta đưa một miếng lớn cho bác sĩ, nhưng bác sĩ không nhận, cuối cùng là bị tên mập nhét thẳng vào tay.
Sau khi thấy bác sĩ cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt lo lắng của Bì Nguyễn cũng dịu đi rất nhiều. Những năm gần đây, anh ta có thể thuận buồm xuôi gió là do nhờ vào sự hỗ trợ của Giang Thành.
Không cần chờ tên mập mời đến, Bì Nguyễn cực kỳ hiểu chuyện cầm lấy một miếng dưa lên, bắt đầu ăn.
Tên mập cũng ngồi ăn cùng. Lúc này, anh ta cũng tán dóc về một vài câu chuyện đó đây, nhưng đa phần là liên quan đến khoảng thời gian mà mình làm tài xế lái xe.
Mặc dù không thú vị lắm, nhưng qua đôi ba câu chuyện thì sắc mặt của bác sĩ đã ổn định hơn nhiều. Cuối cùng, hắn tự tay lấy dưa ăn.
Thấy Bì Nguyễn đã hoàn toàn yên tâm, tên mập bèn nháy mắt với anh ta. Bì Nguyễn lập tức đứng dậy, cực kỳ khách khí mà nói với Giang Thành: "Bác sĩ Giang, anh cứ bận bịu công việc của mình nhé. Em... em sẽ lại đến thăm vào hôm khác."
Một lúc sau, vừa thấy Giang Thành gật nhẹ, Bì Nguyễn có cảm giác như mình vừa hồi sinh vậy. Mãi đến khi tên mập tiễn anh ta ra ngoài, anh ta vẫn còn nắm chặt tay của tên mập, liên tục nói lời cảm ơn.
"Anh Phú Quý!" Bì Nguyễn rưng rung nước mắt: "Hôm nay rất cảm ơn anh. Em hiểu rõ tính tình của bác sĩ Giang, lần sau mà đến rất có thể sẽ bị ném ra ngoài thật đấy."
Kế tiếp, Bì Nguyễn quan sát tên mập thật kỹ càng trước khi tránh ký quen mặt chạy chầm chầm đến.
Tên mập nhớ kỹ... dường như người phụ nữ này là cô Lâm.
Sau khi nhìn thấy tên mập, cô Lâm bèn gật đầu chào hỏi, sau đó mới đưa cho Bì Nguyễn một phong bì rất dày. Bì Nguyễn xoay người, nhét vào tay tên mập.
"Anh Phú Quý, đây chính là tấm lòng của em." Bì Nguyễn nói: "Sau này có việc gì cần, anh cứ nói cho em biết. Cái nào làm được, em sẽ làm. Còn nếu chuyện quá khả năng, em sẽ..."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bì Nguyễn, tên mập đẩy ngược phong bì trở về: "Người anh em Bì Nguyễn." Tên mập liếm môi, cười nói: "Tôi không thể nhận."
Trông Bì Nguyễn hơi xấu hổ; anh ta vội vàng giải thích cho tên mập hiểu: "Cũng không có ý đồ gì khác đâu. Anh Phú Quý đừng hiểu lầm. Em trông anh cũng sinh hoạt khá giản dị, thế nên anh cứ giữ lại... Có thích bộ quần áo hay đôi giày nào thì cứ lấy đó mà mua."
Tên mập tự nhìn xuống cơ thể mình, cười bảo: "Cám ơn cậu, tôi cảm thấy mình như này là tốt lắm rồi." Anh ta xoa xoa tay, có chút xấu hổ nói: "Bác sĩ sẽ giúp tôi bàn chuyện lương bổng với cô chủ Lâm vào tháng sau, tới đó là tôi có tiền lương rồi."
"Người anh em Bì Nguyễn." Do dự một lúc, tên mập nói: "Thật ra, tôi nghĩ bác sĩ nói đúng. Con người phải học cách thoả mãn." Dừng lời ít lâu, anh ta nhìn Bì Nguyễn, nghiêm túc bảo: "Và càng phải trân trọng tình nghĩa."