Chương 344: Lợi ích
Chương 344: Lợi íchChương 344: Lợi ích
Một ngày trôi qua rất nhanh. Đến chiều, có người gọi điện đến, muốn hẹn gặp bác sĩ, nhưng hắn bèn viện cớ chối từ.
Vì nguyên liệu nấu ăn mà Bì Nguyễn mang đến rất phong phú, thế nên tên mập lại nấu thêm một bàn đầy đồ ăn ngon khác, khiến bác sĩ vừa ăn vừa rên rỉ.
Tên mập cảm giác, dù mình có ăn uống sảng khoái đến đâu thì có vẻ cũng chẳng ngon miệng bằng tên bác sĩ này.
"Sao cậu không ăn?" Ăn xong, Giang Thành dựa lưng vào ghế sô-pha để tiêu cơm, sau đó liếc nhìn tên mập. Tên mập vẫn đang nhai kỹ nuốt chậm, còn chưa xơi đến một nửa bát cơm.
Thức ăn hôm nay khá phong phú cơ mà.
"Tôi không đói lắm, bác sĩ." Tên mập lấy cớ, nói xong thì nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trời tối dần, đèn trong phòng còn chưa bật lên. Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn sắp tàn lụi, thế giới sẽ lại bị thống trị bởi màn đêm.
Lợi ích tốt nhất khi thu nhận một người như tên mập chính là anh ta không thể nói dối. Dù có muốn nói dối, anh ta cũng không thể lừa dối được Giang Thành.
Giống như bây giờ, Giang Thành chỉ cần liếc nhìn một bên mặt của anh ta là biết ngay anh ta đang nghĩ về tên nhóc ăn mày kia.
Anh ta nghĩ gì trong lòng thì đều hiện lên trên gương mặt cả.
"Cuối cùng, bọn họ đã chôn cất nhóc ăn mày đàng hoàng." Giang Thành nói: "Chôn ở sau sân giữa sườn núi." Hắn dừng lời một chút: "Là chính mắt tôi nhìn thấy, không lừa anh đâu."
Tên mập quay sang, trừng to đôi mắt ửng hồng mà nhìn chằm chằm vào Giang Thành, tựa như đang phán đoán xem hắn nói thật hay nói láo.
Giang Thành bất đắc dĩ thở dài, đề nghị: "Vậy... Tôi thề nhé?"
"Thề đi, nhưng đừng dùng bố mẹ và người thân để thề." Tên mập nói: "Tôi biết anh không có mấy người đó."
"Chậc chậc..." Nghe vậy, Giang Thành lập tức có cảm giác không vui, cứ lẩm bẩm bảo thế giới bây giờ đã thay đổi, ngay cả một tên mập ngu ngốc như vậy mà cũng dám bày mưu tính kế với mình.
"Bác sĩ." Dừng một chút, tên mập trịnh trọng nói: Anh nói xem... Nếu chúng ta không xuất hiện, có phải con bé sẽ không chết, đúng không?" "Câu hỏi này quá vô nghĩa." Giang Thành nói thẳng: "Đâu phải do chúng ta muốn đến nơi đó."
"Mà cho dù chúng ta không xuất hiện, vậy chẳng lẽ không có những người khác xuất hiện à? Con bé ấy chính là một..."
Nói đến đây, Giang Thành lập tức ngừng lời. Một lát sau, hắn đổi giọng, nói: "Đứa bé ấy là một nhân vật cung cấp manh mối. Chỉ cần có người chơi kích hoạt, hậu quả của con bé đã được định đoạt trước rồi."
Tên mập gục đầu xuống, Giang Thành cũng không chắc liệu anh ta có chịu nghe những gì mà mình vừa nói hay không.
"Anh cũng thấy kết quả cuối cùng rồi đấy. Trong nhiệm vụ này, bước quan trọng nhất kỳ thực chính là chiếm được lòng tin của bé gái ấy. Bằng không, dù chúng ta biết rõ cẩm nang được giấu trong người con bé, thì vật mà chúng ta lấy được cũng chỉ là một nửa cuốn cẩm nang vô giá trị kia. Tôi còn đoán rằng, có khi một nửa còn lại ẩn chứa một cạm bẫy nào đó ấy chứ."
"Và kẻ chiếm được lòng tin của đứa bé ấy cuối cùng sẽ biến thành tân lang (chú rể), đội mũ phượng cho Huyền Cơ, chấm dứt nỗi tiếc nuối cho cô ấy." Giang Thành dừng lời, sau đó mới nói tiếp: "Nếu tôi không lầm, khi còn sống thì vị Hoàng thiếu gia kia ắt hẳn cũng là một người tốt, khá là quan tâm đến đứa bé ấy, thế nên đứa nhỏ ấy cũng rất tin tưởng anh ta."
"Tựa như nó tin tưởng anh vậy." Vừa nói, Giang Thành vừa nhìn tên mập.
Dường như nhớ lại lòng tốt của đứa trẻ đối với mình, hốc mắt của tên mập càng đỏ hơn. Cuối cùng, anh ta chỉ quay mặt đi, không nhìn bác sĩ nữa.
"Khi còn ở thị trấn quê tôi..." Tên mập hạ giọng" "Tôi cũng có em trai và em gái. Bọn nhóc đối xử rất tốt với tôi, ngày nào cũng quanh quẩn bên tôi. Hoàn cảnh gia đình hơi khó khăn, nên tôi phải ra ngoài làm thêm để phụ giúp gia đình. Nhưng dù có về nhà trễ nhường nào, bọn nhóc đều chờ tôi về để cùng nhau ăn cơm."
"Mỗi lần về khuya, lúc đi ngang qua cửa sổ, tôi đều trông thấy mấy đứa em giữ lại một ngọn đèn cho tôi." Tên mập miêu tả: "Nó là một cái đèn màu cam, rất nhỏ, vì tiết kiệm điện; mà bên cạnh cửa sổ sẽ là mấy bóng người lí nhí chờ tại đó."
Ắt hẳn là vì nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt của tên mập cũng ấm áp dần: "Bọn nhóc sẽ tập hợp lại chờ tôi rồi vội vàng tranh nhau mở cửa. Dù tôi có mang quà về cho mấy đứa nhóc ấy hay không, bọn họ đều vui vẻ như thế."
"Ban nhác nói với tôi rằna__ Tôi chính là món auà tuvêt vời nhất mà ông trời ban tặng cho họ." Tên mập ngẩng đầu, nhìn Giang Thành nói: "Bác sĩ, tôi đã nhìn thấy những đốm sáng tương tự như ánh sáng le lói lên từ đôi mắt của em gái tôi."
Một lúc lâu sau, Giang Thành mới gật đầu: "Tôi hiểu."
Một lát sau, dường như tên mập nhận ra mình mất bình tĩnh, thế là vội vàng xoa nhẹ đôi mắt vài lần, cười ha hả bảo: "Bác sĩ, có lẽ do tôi bắt đầu già rồi, dễ xúc động. Đám em trai, em gái của tôi bây giờ cũng trưởng thành cả rồi, thậm chí đã lập gia đình rồi ấy chứ."
"Lâu rồi không liên lạc à?"
Tên mập chà xát mạnh hai bên gò má, nói: "Hiện tại, tôi bươn chải đến mức này, mặt mũi đâu mà liên hệ." Anh ta quay mặt đi, thấp giọng nói: "Còn chưa đủ phiền phức hay sao."
"Thôi thôi..." Tên mập xua tay: "Bác sĩ, chúng ta không bàn về vụ này nữa, nói chuyện chính đi. Khi nào thì chúng ta..."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tên mập nhận ra ánh mắt của bác sĩ đột ngột thay đổi. Anh ta lập tức nhìn chằm chằm vào cửa chính. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhưng thông qua cường độ âm thanh gõ cửa, nghe chẳng có gì là lịch sự cả.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra. Trên mặt đất phản chiếu một đạo bóng dài, khách còn chưa đến gần, mà cả hai đã có thể cảm nhận được cả người đầy lạnh giá.
"Là chú à?" Tên mập kinh ngạc bật ngồi dậy.
Người đàn ông trung niên bước vào, sau đó tìm chỗ ngồi xuống tựa như rất quen thuộc. Ông ta không hề kiêng dè gì, thậm chí còn cầm đôi đũa Giang Thành để trên bàn mà tự gắp cho mình một miếng cá, sau đó cho vào miệng rồi nhai và nuốt.
"Ngồi đi." Ông ta nói rất tự nhiên, hoàn toàn phớt lờ tên mập.
Tên mập nhếch môi, sau khi nhận ra bác sĩ không có phản ứng gì thì mới thành thật ngồi xuống.
"Ăn hai miếng được rồi." Giang Thành nhìn ông ta, bất đắc dĩ nói: "Chú thật sự không coi mình là người ngoài nha!"
Người đàn ông trung niên lấy khăn giấy lau miệng, quay đầu về phía Giang Thành, lạnh lùng nói: "Tạm biệt."
Ông ta giả vờ đứng lên, tỏ vẻ như muốn rời đi.
"Chờ đã!" Giang Thành hỏi: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Theo như Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Nhưng tôi là người ngoài."
Tên mập quan sát ông ta bằng ánh mắt cứ như đang ngắm người ngoài hành tinh. Chẳng rõ ông ấy có uống nhầm thuốc hay không, mà chỉ một thời gian ngắn, trình độ chọc tức người khác của ông ấy đã có thể phân tranh hơn thua với Giang Thành rồi.
Giang Thành điểm đạm nói: "Chú là người nhà của tôi. Vậy được chưa?"
Người đàn ông trung niên kia cũng không tính toán chuyện này với hắn nữa, bèn nói thẳng: "Kẻ đi vào Ác mộng lần trước chỉ là tín đồ cuồng nhiệt của Đỏ Thẫm, chứ không phải thành viên chính thức của Đỏ Thẫm. Do đó, thoả thuận của chúng ta không thể nào thực hiện được."
Tên mập nuốt nước miệng: "Chú định bội ước à? Chú cũng lớn tuổi rồi, ăn nói không thể giống..."
Người đàn ông trung niên liếc mắt sang tên mập, mà anh ta cũng im bặt ngay lập tức.
"Cậu muốn biết điều gì?" Nhìn Giang Thành, ông ta hỏi.
"Lợi ích." Không chút do dự, Giang Thành hỏi ngay: "Rốt cuộc, tiến vào Ác mộng sẽ đạt được ích lợi gì?"
Trước đó, hắn vẫn luôn thắc mắc về vấn đề này. Đang yên đang lành mà bị cuốn vào Ác mộng, thế thì cũng bình thường, không cần phải suy tính nhiều. Tuy nhiên, tại sao lại có những người tương tự như Hạ Manh, dám chủ động bước vào Ác mộng, đồng thời còn sử dụng manh mối để liên tục phá ải các cơn Ác mộng khác nhau.
Đây chẳng khác gì một trò chơi mà các game-thủ cần phải phá đảo từng phó bản khác nhau vậy.
Không thể nào viện cớ là chỉ vì muốn lấy được mấy tờ giấy trắng hộ mệnh hoặc đống báo chí chứa đựng manh mối.
Suy nghĩ vài giây, người đàn ông trung niên gật đầu: "Câu hỏi hay đấy."