Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Câu Chuyện Lạ

Chương 345: Câu chuyện lạ Chương 345: Câu chuyện lạChương 345: Câu chuyện lạ

"Cậu cho rằng ... ác mộng mà cậu đã trải qua rút cuộc là cái gì?" Người trung niên không trả lời thằng câu hỏi của Giang Thành, mà nhìn hắn hỏi ngược lại.

"Là quá khứ." Giang Thành đáp: "Lịch sử đã từng tồn tại thật."

"Cánh cửa xuất hiện vào ban đêm đó hẳn là có khả năng bóp méo thời gian và không gian, sẽ ngẫu nhiên quăng chúng ta vào một thời kỳ lịch sử khác theo cách hoàn toàn không thể hiểu được, đồng thời cho chúng ta một thân phận mới."

"Nhưng lịch sử đã định là không thể thay đổi, nên bất luận chúng ta có làm gì trong ác mộng, dù sống hay chết, nhiệm vụ có hoàn thành hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đoạn lịch sử này."

"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, mọi dấu vết về sự tồn tại của chúng ta sẽ bị xóa bỏ, thậm chí là cả những người không kịp vào trong cánh cửa chúng."

"Đương nhiên, tất cả những điều này, đều là được hoàn thành trong mộng." Hắn ngưng một chút: "Trong giấc mộng mà chúng ta tự hiểu."

"Bộp bộp bộp!"

Người đàn ông trung niên vỗ tay, cười nói: "Suy đoán giỏi lắm!"

Trông Giang Thành lại không hề kích động, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: "Nhưng tôi vẫn đoán sai rồi không phải sao?"

Hắn nắm bắt chính xác cách chọn lọc từ ngữ của người đàn ông trung niên.

Suy đoán ... giỏi lắm.

"Nếu như không phải do nha đầu thực sự rất ghét cậu, tôi đã mời cậu về ngồi cùng tôi rồi." Người đàn ông trung niên cảm khái nói, trong lời nói còn mang theo chút tiếc nuối.

"Cậu vừa mới nhắc đến ngẫu nhiên." Ông ta tiếp tục nói: "Nhưng theo như cậu nói, nếu thật sự chỉ là ngẫu nhiên quăng người vào trong một đoạn lịch sử, tại sao mỗi cơn ác mộng đều... nguy hiểm đến như vậy?"

"Lấy ví dụ, tôi lái xe dọc bờ sông, thỉnh thoảng ném một hòn đá xuống sông, chẳng lẽ mỗi lần đều sẽ ném chính xác vào vòng xoáy dưới nước sao?"

"Có phải là quá trùng hợp rồi không?" Người đàn ông trung niên cầm tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm. Trong mắt Giang Thành lóe lên một tia sáng: "Nói tiếp đi."

"Nếu như theo suy đoán của tôi, ác mộng chính là ác mộng." Người đàn ông trung niên nói: "Nó có thể đã từng là lịch sử, nhưng hiện tại, chỉ là hình chiếu trong bóng tối của lịch sử chân thực mà thôi."

"Đoạn lịch sử này đã bị tước đi ánh sáng và tốt đẹp, chỉ còn lại tiếc nuối, máu me và sự tàn ác... mà những con quỷ kia chính là sản vật được nuôi dưỡng ra từ ác mộng này."

"Bọn chúng không tồn tại trong lịch sử chân thực, nếu không cũng sẽ không thể nào không tìm được chút manh mối gì trong tài liệu, bọn chúng chỉ tồn tại trong đoạn lịch sử tương ứng, bị bóp méo này."

"Mỗi một đoạn lịch sử bị bóp méo là một cơn ác mộng độc lập, mà mỗi một cơn ác mộng thì sẽ nuôi dưỡng ra một... con quỷ tương ứng."

Giang Thành giống như đã ý thức được điều gì đó, đồng tử bắt đầu thay đổi, cách hắn nhìn người đàn ông trung niên cũng khác hẳn, vào lúc ngay trước khi hắn mở miệng.

Người đàn ông trung niên đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, chậm rãi nói: "Cho nên bọn chúng ... chính là lợi ích lớn nhất."...

"Ây da, ây da, thật sự xin lỗi, anh lại đến muộn rồi!"

Sau khi một cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng người chạy lon ton đến, sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh ghế của anh ta.

Đây là một phòng hội nghị khá cũ kĩ, chiếc bàn dài màu đen tuyền, hai hàng ghế lưng cao hai bên, tay vịn của ghế được chạm khắc những hoa văn quỷ dị, nhìn hồi lâu, đôi mắt như muốn chìm vào trong đó.

Trên bàn có đặt chân nến, những ngọn nến nhợt nhạt đang cháy yếu ớt, phát ra thứ ánh sáng vô hồn.

"Ây da, không làm trễ cuộc họp của chúng ta đấy chứ?" Người cuối cùng bước vào với cơ thể run rẩy nói, nghe giọng nói có vẻ như là không phải là một người đàn ông lớn tuổi, chỉ là không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Cũng không phải là do vấn đề ánh sáng, mà là trên đầu anh ta đang đội một chiếc tất, chỉ có một vài lỗ bị khoét ra ở miệng, mũi và mắt.

Giọng nói cũng õng à õng ẹo.

"Anh còn biết đường đến?" Người ngồi bên cạnh anh ta nói.

Là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất bình thường, trang phục thậm chí còn bình thường hơn cả vẻ bề ngoài, thuộc kiểu người nếu bị ném vào đám đông, thì giây tiếp theo liền sẽ biến mất. "Cẩn thận không lấy được chồng đâu."

Sau khi cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của đối phương, người đàn ông đội tất mới giơ tay lên như đầu hàng: "Được rồi, được rồi, anh biết rồi, sau này sẽ gọi em là số 7, nghiêm trọng như thế làm gì, em dọa sợ tiểu khả ái của anh rồi đấy."

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về hướng khác, nơi đó vẫn còn có một người nữa đang ngồi: "Vẫn là Tiểu Nhiên Nhiên của chúng ta tốt." Anh ta nheo mắt nói: "Cực kì đáng yêu."

Trong phòng hội nghị mờ tối, đột nhiên có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một con dao găm được chế tác tỉnh xảo đã rút ra khỏi vỏ, ngọn nến trước mặt người đàn ông đội tất bị gãy thành hai mảnh.

Người đàn ông đội tất mím môi, âm thanh vù vù đột nhiên dừng lại.

"Trần Nhiên, cậu cũng không còn dễ thương nữa, trước đây tôi còn rất thích nhìn khuôn mặt của cậu, bây giờ thấy cũng bình thường thôi." Người đàn ông đội tất nhéo eo nói.

"Nếu không tại sao em Lộ lại không thích cậu chứ?" Người đàn ông đội tất tiếp tục ríu rít: "Số 6 cậu nói chuyện khá là khoác lác, sau khi họp xong tôi sẽ tố cáo cậu với tiên sinh."

"Đừng nói nhảm nữa." Lý Lộ hít sâu một hơi: "Chuyện lần này đều đã rõ ràng, số 10 đã bắt đầu chuẩn bị rồi."

"Sao anh ấy lại đến muộn?" Trần Nhiên nhìn về phía cửa, cau mày hỏi.

"Mọi người cứ coi như là tôi không tồn tại đi, được không." Người đàn ông đội tất nói với giọng điệu bất mãn: "Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi, nhân tiện, lần này mọi người hãy để tôi đi được không, tôi ở nhà sắp ngột ngạt chết rồi, đeo mặt nạ trông trẻ con, cậu nghĩ chuyện đó dễ dàng lắm à?"

"Đứa trẻ đó xảo quyệt, khôn ngoan như vậy, nếu vô tình bị nhận ra..." Người đàn ông đội tất ôm ngực: "Thì đáng sợ chết mất."

Lý Lộ và Trần Nhiên không ai thèm để ý đến anh ta, chỉ có anh ta cứ ở đó lảm nhà lảm nhảm, bọn họ đang đợi số 10, nhiệm vụ lần này ...

Gần như cùng lúc đó, Lý Lộ và Trần Nhiên đều quay đầu nhìn người đàn ông đội tất, đối phương liền nghiêm nghị chất vấn: "Số 10 đâu rồi?"

"Ây da, ây da, lúc nãy trên đường tới đây đã gặp phải anh ta, trông anh ta ngứa mắt, nên đã tiện tay giải quyết rồi." Người đàn ông đội tất không quan tâm nói: "Số 10 trong ấn tượng của tôi đâu phải là bộ dạng ngu ngốc của anh ta như vậy đâu, tôi trông thấy anh ta đã thấy phiền."

"Anh... Người đàn ông đội tất nhảy xuống khỏi ghế, nhảy nhót bỏ đi.

Có gió thổi qua, ánh nến khẽ lay động, trên chiếc ghế mà người đàn ông đội tất vừa ngồi, tại vị trí lưng ghết xuất hiện một số 4 ép bạc. ...

"Tôi hỏi lại lần nữa, là ngoại trừ cậu em này ra, không có người mới nào nữa, phải không?" Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ hỏi.

Người đàn ông tự xưng là Lưu Quốc, một cái tên nghiêm chỉnh đúng mực.

"Boo hoo..." Giang Thành ngồi xổm trên mặt đất: "Đây là đâu thế? Đáng sợ quá, các người ... các người không phải là người xấu đấy chứ?"

Hắn ngồi xổm trong góc, rõ ràng là đang bài xích tất cả những người đến an ủi mình, trông vô cùng yếu đuối.

"Đứng lên đi, chúng tôi không phải là người xấu, những gì cần giải thích chúng tôi đều đã giải thích rồi, nếu như anh không tin thì chúng tôi cũng không thể làm gì được." Một thanh niên sáng sủa mặc áo bóng chày đi tới an ủi.

"Tiêu Thái Lang kia, đừng chạm vào tôi!" Giang Thành nói: "Tôi nhìn anh là đã thấy không phải là người tốt rồi, nếu là người nghiêm túc ai lại đi đặt một cái tên như vậy?" Hắn kéo dài cổ ra nói.

(Tiêu Thái Lang là nhân vật chính diện trong bộ phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và Sói xám", cháu trai của Sói xám Hôi Thái Lang. )

"Anh và đại điêu manh muội kia có phải là cùng một nhóm không?" Giang Thành chỉ vào một người khác, tức giận nói: "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết hai ngươi đang có ý đồ gì."

"Anh đừng có quái gở như vậy nữa!" Đại điêu manh muội tên là Hoa Lạc vừa nghe đã đùng đùng nổi giận.

(Đại điêu manh muội: là một vật chủng hư ảo thịnh hành trên Internet, nó được sinh ra từ các dạng sống khác ngoài phụ nữ, đàn ông và chuyển giới, sức mạnh não bộ của nó tương tự như con người, các cấu trúc sinh lý khác của nó về cơ bản giống con người. Đặc điểm chính của nó là có những đặc điểm của đàn ông, đặc điểm thể chất nhưng lại có suy nghĩ của tiểu loli. )

Tên mập giương mắt nhìn bên dưới lớp váy liền thân kia, lông chân của đối phương còn rậm hơn cả chân của mình, trông như đang mặc một đôi tất lông vậy.

Nhiệm vụ lần này đến vô cùng đột ngột, tên mập ngơ ngác tiến vào, may mà vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy bác sĩ. Nhiệm vụ lần này tổng cộng có 11 người.

Hơn nữa cực kì nhiều người kì lạ, ngoài hai người không đứng đắn nhất là Tiêu Thái Lang và Hoa Lạc ra, còn có một tên đội tất đen trên đầu.

Tên đội tất giới thiệu mình tên là Lục Hoa Tư, chỉ là một vai phụ thôi, nên mọi người không cần nhớ mặt của anh ta.

Một người khác cũng lên tiếng phụ họa theo, nói mình cũng rất yếu, cô ta nhấn mạnh nhắc lại một lượt, tuy rằng bản thân yếu đuối, nhưng không phải người mới.

Cô tên là Ngọc Lan, là một giáo viên ngữ văn.

Còn có một nữ sinh tên là Sở Cửu, Giang Thành vừa mới tiến vào đã nhìn chằm chằm vào trên người đối phương, hại Sở Cửu sợ đến mức lập tức co rúm người lại bên cạnh một người khác.

"Đừng sợ." Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đen gọn gàng, đeo kính mắt, liếc nhìn Giang Thành, lãnh đạm an ủi Sở Cửu: "Sẽ ổn thôi."

Sở Cửu trông có vẻ như rất tin tưởng cô, liên tục gật đầu.

Người phụ nữ này tên là Trần Di, trên người có một loại khí chất rất đặc biệt, cô đứng ở bên rìa của đám đông, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

"Mọi người ... mọi người không cảm thấy nơi này rất lạnh sao?" Một nam sinh mặc quần áo thể thao, đi giày giày casual ôm vai mình nói.

Anh ta tên là Nguy Tân Đình, tự nhận đang học cao học về khoa học máy tính, quyết tâm trở thành một lập trình viên không bị hói trước tuổi 30.

Giang Thành sau khi nghe anh ta nói xong, ngồi xổm ở đó, duỗi cổ ra, thở dài nói: "Người anh em, tôi khuyên anh nên nghĩ thoáng lên một chút, bây giờ cấy tóc cũng không đắt đâu."

Hắn liếc nhìn Hoa Lạc một cái, sau đó nghiêng đầu nói tiếp: "Chỉ cần chú ý một chút đừng đi lạc hướng, bây giờ lối sống đã mở hơn rất nhiều, nên trong xã hội có cực kì nhiều kẻ biến thái."

Hoa Lạc: "..."

"Này." Tên mập nói với bóng người trong bóng tối: "Người anh em, anh tên là gì?"

Người đàn ông trong bóng tối ngẩng đầu lên: "Tôi không có tên." Anh ta ngưng một chút: "Mọi người ... có thể gọi tôi là Vô."

"Là đại Boss à?" Giang Thành nháy mắt nói.

Tên mập nghe vậy liếm môi, một lúc sau mới nói: "Người anh em, không nhải tôi nói dì anh đâu. eái tên nàv Ủa anh có hơi làm màu đấy"
Bình Luận (0)
Comment