Chương 346: Bình An
Chương 346: Bình AnChương 346: Bình An
Là một cô gái trông có vẻ rất ngoan ngoãn, ăn mặc cũng đơn giản, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cô chỉ đứng đó, cũng không tiến lại gần đám đông, ánh mắt tương đối bình tĩnh, thay vì nói là cô không không sợ hãi, thì trông cô có vẻ kiểu ngơ ngơ hơn.
"Cô mau tới đây." Tiêu Thái Lang vẫy tay nói: "Ở đây mà một thân một mình là sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Cô gái bước tới, nhưng bước đi rất nhỏ, sau khi đến gần hơn, mọi người mới phát hiện ra, cô chỉ là trông nhỏ con, nhưng lại có thân hình rất chuẩn.
Dưới bộ quần áo ở nhà rộng rãi, khúc nào ra khúc nấy.
Đôi mắt Giang Thành lại sáng lên.
Hơn nữa càng kỳ lạ hơn nữa là sau khi gia nhập cùng với mọi người, trông cô dường như còn không tự tại hơn cả lúc trước.
"Tôi tên là Hoàn Diên Ninh." Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô giới thiệu.
Mọi người lại đợi thêm rất lâu, nhưng không có ai bước ra nữa.
Cô có vẻ không giỏi giao tiếp với người khác, sau khi phát hiện có người nhìn mình, ánh mắt càng trở nên không tự tại, giống như đã quen với cuộc sống trầm lặng, không thích trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
So với sự xuất hiện đột ngột của cô gái tên Hoàn Diên Ninh này, điều khiến mọi người lo lắng hơn chính là độ khó của nhiệm vụ ác mộng lần này.
Cho đến nay đã có 12 người chơi xuất hiện.
Tên mập mặt không chút biểu cảm, trong lòng đang rất hoảng sợ.
Giang Thành thì đối lập hoàn toàn, trên mặt đang rất hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người mấy người phụ nữ, trong lòng đang cực kì rạo rực.
Cho đến khi ánh mắt của hắn chạm phải một ánh mắt khác.
Trong khi hắn đang ngang nhiên dòm ngó người khác, vẫn có một người phụ nữ khác đang nhìn hắn, nhưng không phải là nhìn với vẻ tán thưởng mà là ... mang theo một chút nghỉ ngờ, như thể đã từng gặp ở đâu.
Trần Di nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông đẹp trai nhưng tỉ trong đầu.
Cô là một nữ cảnh sát, điều này đã trở thành thói quen nghề nghiệp của cô.
Cứ luôn cảm thấy khuôn mặt này nhìn quen quen, nhưng lại không rõ ràng, cô không thể chắc chắn.
Cô thuộc bộ phận quản lý trị an công cộng, chức năng cụ thể của bộ phận này tương đối phức tạp, từ quản lý các cuộc mít tinh, diễu hành, các sự cố an ninh lớn cho đến chống nội dung khiêu dâm và các hoạt động bất hợp pháp trong khách sạn, quán bar, KTV và những nơi khác.
Mà đối đầu với Trần Di hai giây sau, Giang Thành tựa hồ cũng nghĩ tới gì đó, giây tiếp theo, lập tức cúi đầu, không nói nữa, cũng không nhìn lung tung nữa, dáng vẻ thành thật khiến cho tên mập vốn đang muốn thuyết phục hắn giữ ý một chút cũng cảm thấy kì lạ.
"Tạch."
"Xì-"
"Tạch."
"XÌ-",.,
Có một loạt âm thanh kỳ lạ xen kẽ nhau truyền đến, như thể có thứ gì đó nặng nề đang bị kéo lê trên mặt đất, từ từ đi về phía bọn họ.
Mọi người đều không khỏi trở nên cảnh giác.
Dần dần, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối.
Là một ông lão đã lớn tuổi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông lão, ánh mắt Sở Cửu cứng đờ, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, ngón tay đang bám vào cánh tay Trần Di cũng bất giác siết chặt.
Ông lão đang chống một cây gậy, chân trái bắt đầu bị vặn vẹo từ phần gần đùi, rõ ràng là đã bị phế, mũi giày kéo lê trên mặt đất, theo chuyển động của ông lão, phát ra những âm thanh ma sát.
Điều khiến mọi người càng khó chịu hơn nữa chính là... khuôn mặt của ông lão.
Trên mặt chỉ còn lại một con mắt, mí mắt ở hốc mắt còn lại lõm xuống, lộ ra một cái lỗ vô cùng đáng sợ.
Mũi và môi cũng bị khiếm khuyết thiếu mất một phần.
Bên phải khuôn mặt có một vết bỏng lớn, nhưng chắc đã xảy ra từ lâu, giờ vảy đã bong ra, chỉ còn lại một mảng thịt lớn có màu sắc cổ quái. hai ba phần, trên nửa tai bị mất còn có một chùm tóc tỉnh nghịch.
Có những vết sẹo rõ ràng ở cánh mũi và phía trên hốc mắt, như thể bị dao cắt vậy.
Toàn bộ khuôn mặt giống như đầu tiên bị dao cắt ra, sau đó ném vào lửa lăn qua một vòng.
Một con mắt duy nhất nhìn từ bên trái qua bên phải, ông lão chậm rãi mở miệng nói: "Mọi người... chính là những người đã gọi điện thoại đặt phòng?"
Có lẽ vì thiếu mất răng cửa nên giọng nói của ông lão bị lọt gió, giọng nói có phần méo mó, thô ráp như bị mài bằng đá mài.
Tên mập vô thức chạm vào cánh tay của mình, phát hiện bên trên đã nổi hết da gà.
Trong thoáng chốc, anh ta thậm chí còn tưởng ông lão là quỷ.
"Đúng vậy." Tiêu Thái Lang là người lên tiếng đầu tiên: "Là chúng tôi."
Ông lão liếc anh ta một cái rồi quay người khập khiếng bước vào trong: "Theo tôi đi lấy chìa khóa." Ông nói với giọng không vui.
Mọi người nhìn nhau một cái, biết rằng nhiệm vụ đã bắt đầu từ thời điểm này.
"Nếu như mọi người đều không phải là người mới, thì tôi sẽ không nói những lời thừa thãi nữa." Lưu Quốc vội vàng nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, xét theo số lượng người, độ khó của nhiệm vụ lần này sẽ không thấp, nếu như nội bộ chúng ta tiêu hao nghiêm trọng, rất có thể cả đoàn sẽ diệt vong."
"Về điểm này anh có thể yên tâm." Có người lên tiếng: "Chỉ cần tôi vẫn còn sống, chúng ta không thể nào bị tiêu diệt cả đoàn."
Tên mập lập tức nhìn bác sĩ, nhưng khi phát hiện bác sĩ đang trừng lớn đôi mắt ngây thơ, anh ta mới phát hiện ra, lời này vậy mà không phải của hắn.
Đó là người tên Nguy Tân Đình, anh ta không ngừng lảm nhảm cả đoạn đường, đều là những lời than phiền oán trách, cuối cùng bị Tiêu Thái Lang cà khia lại mấy câu, đã đỡ hơn rất nhiều.
Không ngờ mới nhanh như vậy đã lại bắt đầu rồi.
Lưu Quốc bị nghẹn tại cổ họng, tuy rằng không phát tác ngay lập tức, nhưng ánh mắt nhìn Nguy Tân Đình đã không ổn rồi.
Cùng lúc đó, cái tên đội tất đen trên đầu tự xưng là Lục Hoa Tư cười "hehe" hai tiếng, vô cùng đột ngột, đến mức Hoa Lạc vốn đang đi bên cạnh Đây là một hành lang rất sâu, sàn nhà không bẩn lắm, chắc là có người lau chùi, chỉ là đã khá cũ rồi.
Ngọn đèn phía trên đầu cách một quãng mới có một cái sáng lên, lại còn là thứ ánh sáng lừ đừ ngắc ngoải, ánh sáng ngả vàng, giống như cái bóng đèn cũ mấy chục năm chưa được thay thế.
"Cót két—"
Ông lão cuối cùng đã dừng lại, đẩy một cánh cửa sơn màu xanh lá cây ra.
Cửa vừa mở, mọi người liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào mặt.
Nhìn vào bên trong, đó là một căn phòng không lớn không nhỏ, cửa sổ đối diện bị thủng một lỗ lớn, gió đang lùa vào bên trong.
Trên bậu cửa sổ có đặt một số chậu hoa màu đỏ.
Một chiếc bàn rất cổ kính, phía trên có một tấm kính lớn, dưới mặt kính là một ít giấy, hình như có mấy bức ảnh.
Mặt bên của kính có vết nứt, nhưng nó đã được dán lại bằng băng dính dày.
Không nhìn thấy máy tính, trên bàn ngoài chiếc điện thoại kiểu cũ ra, không có bất kỳ sản phẩm điện tử nào khác, chỉ có một đống giấy lộn xộn và vài tờ truyền đơn.
Một chiếc tách trà lớn đã ngả sang màu nâu do vết trà được đặt ở một nơi rất dễ thấy, bên cạnh chiếc tách trà là lá trà đựng trong lon thiếc, nắp đậy được vứt sang một bên.
Một chiếc túi nhựa màu trắng được mở ra, bên trong có vài cục trong suốt giống như đường phèn.
Có một chiếc TV màn hình lớn với lớp vỏ màu đỏ nằm trong góc, trên đó phủ một lớp bụi dày.
Chen chúc ngoài cửa cũng không phải là hay, mấy người Lưu Quốc, Giang Thành, tên mập và Tiêu Thái Lang đi vào bên trong, còn những người khác đều ở lại bên ngoài.
Dù sao mọi người cũng không ai tin tưởng ông lão này, mặc dù nhìn bề ngoài chắc là một NPC, nhưng tình tiết NPC biến thành quỷ, mọi người cũng không phải là chưa gặp.
Trong mắt của bọn họ, ông lão này rất có tiềm năng biến thành quỷ
Chỉ cần làm tốt hiệu ứng ánh sáng, thì không cần cả trang điểm.
Giang Thành cầm trong tay một tờ truyền đơn, lúc trước được dán ở eau a. là hắn va mới vé vuếna. ả vi trí nổi b↠nhất bên trên là môêt tòa nhà lớn. Bên trên dùng màu đỏ lễ hội viết ra bốn chữ "chung cư Bình An".