Chương 347: Duyên phận
Chương 347: Duyên phậnChương 347: Duyên phận
Nhìn cái tên thì khá an toàn.
"Khu... khụ..." Ông lão ho khan kịch liệt, tên mập còn lo ông ta sẽ ho ra cả phổi mất.
Đi khập khiễng đến bên bàn, ông lão mò mẫm mở ngăn kéo, tiếp theo tóm lấy thứ gì đó, rầm một tiếng ném xuống trên bàn.
"Mọi người tự phân đi, số lượng phòng chỉ có bấy nhiêu thôi, ở được thì cố gắng ở tạm, dù sao thì giá cũng bày hết ra đấy rồi." Tranh thủ vừa ho, ông lão vừa rất không khách khí nói.
Ông chống nạng, xiêu xiêu vẹo vẹo tránh đường ra.
Trên chiếc bàn kính có hơn chục chiếc chìa khóa, nhìn rất cũ kỹ, hẳn là phải ghép với một chiếc ổ khóa rất cũ rồi.
Đằng sau mỗi chiếc chìa khóa còn dán một miếng băng dính màu trắng, có ghi số phòng bằng bút bi.
Cầm chìa khóa lên, Lưu Quốc cau mày, ngẩng đầu hỏi: "Đây là ý gì?"
Đoạn băng dính phía sau chiếc chìa khóa này ghi 2803.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì tòa nhà chung cư họ đang ở trông không có vẻ gì là có 28 tầng.
Ông lão một tay cầm chén trà lớn, một tay quét qua trên mặt Lưu Quốc, khàn giọng nói: "Là tòa số 2 phòng 803."
"Tòa số 2?" Tên mập ngạc nhiên hỏi.
Ông lão hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Trong chung cư Bình An tổng có ba tòa nhà, số 1, số 2 và số 3." Ông ngưng một chút, nhếch đôi môi xấu xí, nhả từng chữ nói: "Mọi người phân ra ở."
Tiêu Thái Lang mím môi, nhìn ông lão, dùng giọng điệu dò hỏi nói: "Chúng cháu đều là bạn bè của nhau, quan hệ rất tốt, ông xem có thể để chúng cháu..."
"Không thể." Lời còn chưa nói xong, ông lão đã cắt ngang anh ta với thái độ rất thiếu kiên nhẫn: "Không có phòng trống nữa rồi, thích thì ở, không thích thì đi cho tôi."
Đương nhiên sẽ không có người nào tính toán với một NPC còn chưa rõ là người hay quỷ, mọi người nhanh chóng chia chìa khóa ra, lúc này vấn đề cũng nảy sinh.
"Ông lão ơi." Nguy Tân Đình nghiêng người qua hỏi: "Tại sao chỉ có 11 chiếc chìa khóa?" "Xì -, ha -" Ông lão cầm tách trà lớn nhấp một ngụm trà nóng hổi, không ngẩng đầu lên nói: "Nếu không đủ thì tự mình mở ngăn kéo ra tìm đi."
Đây rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt, mọi người đều không có ai di chuyển, vào lúc này ngoại trừ người đàn ông tên Vô không có chìa khóa trong tay ra, thì những người khác đều đã có trong tay một chiếc.
Thậm chí ngay cả những người bên cạnh anh ta, cũng bất giác giữ khoảng cách với anh, dường như là lo lắng anh sẽ ra tay cướp bóc.
Chỉ thấy Vô đi thẳng tới, sau đó lại lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc chìa khóa, xoay người đi về chỗ cũ, một nửa khuôn mặt lộ ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Cửu lén nhìn mặt anh ta một cái, nhưng anh ta đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp, tóc mái lưa thưa trên trán đã che đi đôi mắt.
"Còn gì cần phải dặn dò nữa không?" Trước khi rời đi, Trần Di đã hỏi một vấn đề rất quan trọng,"Ví dụ như chúng cháu có thể rời khỏi phòng hay không, rồi phạm vi hoạt động..."
"Đây là chuyện của các cô cậu." Ông lão cười nham hiểm hai tiếng: "Nhưng tôi khuyên buổi tối không nên đi lang thang bên ngoài."
"Buổi tối... sẽ xảy ra chuyện gì không hay sao?" Ngọc Lan nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
"Cạch!"
"Cạch!"
Gần như ngay lập tức, ông lão chống nạng đi vài bước đến trước mặt Ngọc Lan, áp khuôn mặt xấu xí kia lại gần, trong một con mắt duy nhất tràn đầy oán độc.
"Ai?" Ông lão gầm nhẹ lên: "Là ai đã nói với cô rằng ở chung cư Bình An xảy ra chuyện không hay?! Là ai?!"
Ngọc Lan bị một màn này dọa cho choáng váng, sau khi phản ứng lại suýt chữa nữa đã ngã khụy xuống đất, không ai ngờ rằng ông lão này lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
"Không..." Ngọc Lan sợ đến mức gần như sắp khóc: "Không, không có ai..."
"Đầu là bịa đặt!"
"Bịa đặt!"
"Mấy tên khốn kiếp đáng chết này!"
Vẻ mắt ủa âng lão cứe kì khoa †riư1na khe mắt nhị? eắn tách ra. trên một con mắt cũng mơ hồ xuất hiện tia máu.
Thấy vậy, mấy người Lưu Quốc Tiêu Thái Lang lập tức kéo Ngọc Lan tránh ra, sau đó nhóm người vội vàng rời khỏi căn phòng của ông lão, dọc theo hành lang chạy về vị trí cũ.
"Không sao chứ?" Sở Cửu an ủi nói.
Ngọc Lan liên tục thở dốc, phải rất lâu mới bình phục lại được, cô nhanh chóng cảm ơn mọi người.
Khẽ vuốt ve chiếc chìa khóa trong tay, Lục Hoa Tư đầu đội tất đen nói: "Tôi là tòa số 3, ở đây là tòa số 1, ai sẽ cùng tôi đến tòa số 32"
Cách đại sảnh không xa là thang máy, cạnh thang máy có biển hiệu màu xanh lam trong suốt ghi số 1.
Ở đây là tòa số 1.
"Tôi."
"Cả tôi nữa."
Mấy người bước ra, đằng sau chiếc chìa khóa của bọn họ đều bắt đầu bằng số 3, người tên Vô đi lấy chìa khóa cuối cùng cũng đi ra.
Giang Thành và tên mập đều là tòa số 1, cho nên không cần phải di chuyển.
Bây giờ bên ngoài trời đang tối dần, những người sống ở tòa số 2 và số 3 chào nhau một câu rồi rời đi, suy cho cùng, nếu chờ đến khi trời tối hẳn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhìn biểu hiện của ông lão, là biết chung cư Bình An này nhất định không bình an rồi.
Tên mập quay người lại muốn nói mấy câu với bác sĩ, nhưng lại phát hiện ra bác sĩ đang co người lại phía sau anh ta, không nói một lời, ngoan ngoãn đến mức như thể là một người khác.
Anh ta tò mò nhìn xung quanh, đứng cách đó ba mét là Sở Cửu, một cô gái có vẻ ngoài như học sinh, bên cạnh cô là một người phụ nữ cao ráo thẳng tắp.
Dưới cặp kính gọng đen, đôi mắt người phụ nữ lạnh lùng đang nhìn về phía tên mập.
Sau một lúc-
"Chúng ta... có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?" Người phụ nữ tên Trần Di hỏi.
Tên mập sửng sốt một chút: "Chúng ta?" Anh ta nhìn Trần Di, đáp: "Tôi không hỏi anh, tôi đang nói cái người phía sau anh."
"Không!" Giang Thành lập tức phủ nhận: "Người đẹp, chúng ta vốn không quen biết, nếu như cô thấy tôi trông quen mắt, vậy thì chúng ta... vậy thì chúng ta hẳn là đã từng là tri kỉ."
Trần Di: "... Anh đừng có lé mắt, hãy nhìn tôi tử tế nói chuyện."
Giang Thành liếm môi, đôi mắt lác chậm rãi khôi phục bình thường.
"Quả nhiên là anh!" Trần Di ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác.
"Không, không, không," Giang Thành lập tức xua tay,"Không phải tôi."
Tên mập hiếm khi thấy bác sĩ thảm hại như vậy trước mặt phụ nữ, không khỏi thắc mắc về chuyện giữa hai người, xem ra quan hệ không hề nông cạn.
Duyên phận à!
"Lần trước ở Điệp Lan Hoa anh dám giở trò với tôi!" Trần Di dường như đã quên mất nơi đây là ác mộng, vô thức dùng tay chạm vào eo mình, hình như sắp lấy trang bị ra.
Nhưng lại chẳng có gì, những thứ như còng tay gì đó, đều không thể mang vào trong ác mộng.
Cứ đối đáp qua lại, tên mập cũng nghe hiểu được đại khái việc này.
Hóa ra trước đây Trần Di đã từng dẫn đầu một đội chống lại nội dung khiêu dâm, kết quả là đã bị tách khỏi đồng đội trong khi truy đuổi nghỉ phạm, rồi vô tình đột nhập vào một phòng riêng cao cấp được giấu kín, nhưng cô còn chưa kịp rút vũ khí ra, lại phát hiện bên trong đã bị kiểm soát.
Một hàng nam nữ lôi thôi ngồi xổm trong góc, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang giáo huấn với bọn họ.
Sau khi nhìn thấy có người lao vào, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã yêu cầu Trần Di để mắt đến nghỉ phạm, còn mình thì trở về gọi người.
Bởi vì quá tối, cộng thêm sự phối hợp hoạt động của nhiều nhóm cảnh sát nên Trần Di vô thức cho rằng đối phương là cảnh sát của nhóm khác.
Vừa nghe đã đồng ý ngay lập tức.
Nhưng chờ mãi không thấy đồng đội đến giúp đỡ, còn nhận được điện thoại của đội trưởng, đội trưởng hỏi cô đã đi đâu rồi, bọn họ đều đang áp giải người, chuẩn bị rút quân rồi.