Chương 348: Phong thủy
Chương 348: Phong thủyChương 348: Phong thủy
Chờ đến khi trên đường trở về lúc khai báo trên xe, một người phụ nữ trong phòng riêng yếu ớt nói, người bỏ chạy kia không phải là cảnh sát.
"Vậy tại sao anh ta lại mặc đồng phục cảnh sát?" Trần Di ngơ ngác hỏi lại.
Một lúc sau, lại có một người phụ nữ khác nhỏ giọng bổ sung thêm, đó là một trong những chủ đề tối hôm nay của bọn họ, người đàn ông kia là tự nhiên xuất hiện, vẫn còn một bộ đồng phục bác sĩ nữa, đã cởi ra để ở sau ghế sofa.
Những lời này vừa nói ra, các đồng nghiệp cùng áp giải trên xe với Trần Di đều cười đến vỡ bụng, mãi cho đến khi đã quay lại đồn cảnh sát, trong đầu Trần Di vẫn còn ong ong.
Ngày hôm sau, cô liền nhận được lệnh điều động của cấp trên, chuyển cô từ Phòng Hình sự sang Phòng Quản lý trị an, và làm việc từ đó cho đến nay.
Mà khi đó, thời gian thực tập của cô ở khoa hình sự vẫn chưa kết thúc.
Từ đó trở đi, Trần Di dường như không thể điều trị được tận gốc căn bệnh, cô tìm đến họa sĩ vẽ chân dung mô phỏng trong cục, dựa vào ký ức tối hôm đó của mình, vẽ một bức chân dung của Giang Thành, đồng thời phô tô ra tận hơn 20 bức.
Không chỉ trong phòng làm việc, mà cả ở đầu giường trong phòng ngủ, cũng được dán để nhắc nhở bản thân không được quên nỗi xấu hổ, tủi nhục này.
Hiện tại ông trời đã có mắt, cuối cùng cũng bị chính mình bắt được.
"Cô Trần." Giang Thành lập tức nói: "Mâu thuẫn giữa chúng ta lúc trước dù sao cũng là mâu thuẫn nội bộ, nếu xung đột nổ ra ở đây, đều sẽ không có lợi cho cả hai chúng ta."
Trần Di liếc nhìn tên mập, người này lập tức đứng bên cạnh bác sĩ bày tỏ rõ lập trường của mình.
Anh ta phồng má lên, trông rất mạnh mẽ.
"Được." Trần Di cười lạnh một tiếng: "Món nợ của chúng ta ra ngoài sẽ tính sau." Lời vừa dứt, cô tiến nhanh về phía trước vài bước, đá thật mạnh vào mông Giang Thành một cái.
Có thể thấy Giang Thành vốn muốn trốn tránh, cũng có thể tránh được, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn nhận một đòn nàv: "Tối hôm đó có anh ta không?" Trần Di chỉ vào tên mập, nhìn chằm chằm Giang Thành hỏi.
Liếc nhìn tên mập, Giang Thành hít một hơi, nói với Trần Di: "Cô nghĩ thế nào?"
Trần Di nhìn thoáng qua tên mập mấy lần, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đá anh ta, đánh nhau chỉ vì một chuyện, chủ yếu là vì Trần Di cảm thấy lần này có thể oan uổng cho người tốt.
Sau khi nhận ra ánh mắt Trần Di nhìn anh ta khác với khi nhìn bác sĩ, anh cảm thấy có lẽ mình lại bị chê rồi.
"Hai người ở phòng nào?"
"610,614."
Đây là Giang Thành có con mắt sắc bén đặc biệt lựa chọn, kỳ thật phản ứng của Trần Di cũng không chậm, Giang Thành nhìn ra cô đã cố ý chọn hai phòng 707 và 710.
Nữ sinh tên Sở Cửu bên cạnh cô không chọn, là Trần Di đã nhét cho cô một cái, nếu Giang Thành nhớ không lầm thì là 707.
Giang Thành xòe tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc chìa khóa số 610.
"Cô Trần." Giang Thành cô cùng chân thành nói: "Lần này cô ở phía trên tôi rồi!"
Trần Di đầu tiên hơi ngây người ra một chút, sau khi phản ứng lại, tư thế như lại muốn đá cho hắn một phát nữa, nhưng lần này Giang Thành đã nhanh chóng bỏ chạy.
Ngược lại là Sở Cửu ở bên cạnh Trần Di chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Di và Giang Thành.
Người đàn ông đó nói gì sai sao?
Rõ ràng là chị Trần Di ở phía trên hắn mà.
Hai nhóm người không còn gì để nói, đang định đi lên tầng, Giang Thành chăm chỉ chạy đến thang máy, sau đó gọi thang máy xuống.
"Cô Trần." Hắn quay đầu lại nói: "Tôi đã gọi thang máy cho hai người rồi."
Trần Di không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi đến lối thoát hiểm, sau khi phát hiện bên trong có ánh sáng, cô dẫn Sở Cửu quay đầu nhìn Giang Thành.
Một lát sau, Giang Thành đành phải dẫn tên mập di tới.
Nhóm người đều rất ăn ý đi lên trên tầng. Giang Thành đề nghị Trần Di và cô bé dễ thương này đến phòng mình ngồi chơi một lát, nhưng đã bị Sở Cửu từ chối.
Giang Thành đưa tay ra, sờ vào sau đầu của Sở Cửu, rồi dẫn tên mập chuồn đi.
Đi vào hành lang, tên mập nhận thấy sắc mặt bác sĩ lập tức thay đổi, bộ dạng hèn hạ đã tan đi như băng tuyết.
Hành lang tương đối tối, chỉ có vài ngọn đèn lờ mờ đang sáng, giống như những con mắt mở hé, không có ý tốt nhìn chằm chằm vào những người sống đang đến gần.
Đưa tầm mắt nhìn xuống, tập trung vào hành lang dài tối tăm, Giang Thành vô cớ nảy sinh một cảm giác rất khó chịu, giống như chỉ cần mình vừa bước vào trong, sẽ bị thứ gì đó nuốt chửng.
Gió đêm từ một góc nào đó không biết thổi tới, thổi bay tóc mái trên trán Giang Thành, hắn một tay siết chặt cổ áo, bắt đầu đi vào bên trong.
Tên mập đi theo Giang Thành, dùng đôi mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là, trong dãy đèn cũ phía trên đỉnh đầu vậy mà lại có một số chiếc trông giống như đèn cảm ứng, khi bọn họ đi ngang qua, trên đầu sẽ sáng lên.
Trong hành lang cũng không có nhiều đồ lộn xộn, xem ra người sống ở đây cũng không hề nhiều như những gì ông lão đã nói.
Giang Thành nghiêng đầu, đi về phía trước men theo số căn hộ.
Khi càng ngày càng đi qua nhiều căn hộ, hắn phát hiện trên cửa của rất nhiều căn hộ đều có dán thông báo cho thuê.
Tiện tay xé xuống một tờ, với sự trợ giúp của ánh sáng phía trên đầu, hắn đưa nó lên trước mắt.
"Cho thuê cả căn, nội thất đầy đủ, bao điện nước, một tháng chỉ có 450, còn không cần phải đặt cọc?" Tên mập sáp người đến xem, trợn trừng mắt, đến phòng kí túc mà mình từng thuê ở ghép cũng không rẻ như ở đây.
Sau khi quay người đi được hai bước, Giang Thành lại xé tờ thông báo cho thuê của căn hộ đối diện xuống, sau khi so sánh hai bên xong, liền bỏ tay xuống.
Giá cả, điều kiện đều tương tự nhau, xem ra các căn hộ ở tầng 6 đều nằm trong tầm giá này.
Tên mập chạm vào vai Giang Thành một cái, anh ta không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu, Giang Thành biết anh ta là đang nhắc nhở hắn không nên ở trong hành lang quá lâu. cửa căn hộ 614 nơi tên mập ở.
Theo sự ra hiệu của Giang Thành, tên mập dùng chìa khóa mở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, cả hai người đều không có ai dự định đi vào.
Chỉ đứng ngoài cửa nhìn.
Đây là một căn hộ chung cư cỡ nhỏ điển hình có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, vào cửa là một phòng khách nhỏ, bên trái là một phòng ngủ.
Mặt bên phải có một góc rẽ, đứng ở đây có thể nhìn thấy phía sau góc có vẻ như là một cánh cửa gỗ.
Nhưng do vấn đề ánh sáng nên khó nhìn rõ, hắn đoán cánh cửa gỗ chắc là phòng tắm.
Tổng thể bố cục của căn hộ hẹp dài, hơi tối, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, ngay cả ban ngày chắc ánh sáng cũng không được tốt.
Nói tóm lại là, phong thủy ở đây rất tệ.
Bởi vì cửa phòng ngủ và phòng tắm đều đóng nên Giang Thành không trực tiếp rời đi, mà nháy mắt với tên mập một cái.
Tên mập chậm rãi mò mẫm đi vào trong nhà, đầu tiên tìm công tắc đèn, bật đèn lên, sau đó từng bước đi đến phòng ngủ, đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, anh ta đã chạy thẳng lại chỗ bác sĩ.
May mắn thay, mọi thứ trong phòng ngủ đều gió yên sóng lặng.
Anh ta lại sử dụng phương pháp tương tự để mở cửa phòng tắm, nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Sau khi lại cẩn thận quan sát cả căn hộ một lần nữa, Giang Thành hạ giọng nói: "Đêm nay anh đừng có ngủ." Hắn dừng lại: "Cơ trí lên một chút."
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trải qua phó bản, tên mập và bác sĩ tách nhau ra ngủ riêng, anh ta gật đầu liên tục và nói với Giang Thành: "Bác sĩ, anh cũng cẩn thận."
"Nhớ kỹ," Giang Thành nhìn anh ta, dặn dò: "Một khi xảy ra chuyện anh nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được chạy vào những góc chết như phòng ngủ hay phòng tắm, cũng cố gắng đừng rời khỏi nhà."
"Buổi tối ai gọi cũng đừng mở cửa, tôi sẽ không tới tìm anh." Giang Thành nói: "Tôi xảy ra chuyện không cần anh quản, mà anh cũng chẳng quản được."