Chương 349: Kin kít
Chương 349: Kin kítChương 349: Kin kít
Chung cư số 2.
Chàng trai trẻ có bút danh là Tiêu Thái Lang đứng trong phòng khách dựa lưng vào tường, trên tay cầm một con dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một đôi mắt thận trọng nhìn xung quanh.
Tất cả đèn trong phòng khách đều được bật sáng, tay trái anh ta đang cầm một chiếc đèn pin, tuy rằng pin không đủ lắm, nhưng gõ vài cái vẫn có thể miễn cưỡng dùng được.
" Kin kít-"
" Kin kít-"
Khi nghe thấy âm thanh, toàn thân anh ta chợt rùng mình một cái.
Đến rồi.
Âm thanh kia lại đến rồi!
Sự việc này bắt đầu cách đây nửa tiếng, lúc đó Tiêu Thái Lang vừa mới đến căn hộ của mình, anh ta là ở chung cư số 2 căn hộ 404.
Không giống như hầu hết mọi người, anh ta cực kì hài lòng với số nhà này.
Trước đây du học ở nước ngoài, anh ta vừa mới về nước không lâu, thường ngày thích đọc mấy tiểu thuyết linh dị, cho nên biết rõ ba con số 404 có sức mạnh như thế nào trong việc khắc chế yêu ma quỷ quái.
Khi đó, anh ta còn có một loại ảo giác rằng lần này mình được đảm bảo rồi.
Sau khi đã kiểm tra hết căn hộ một lượt, sau đó đóng cửa phòng ngủ và phòng tắm lại, chuẩn bị ở trong phòng khách đối phó cho đến rạng sáng.
Nhưng ngay khi đang chuẩn bị nằm xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Không phải là một cái.
Mà là một hồi.
Rất chậm rất chậm, nhưng mỗi một cái đều như gõ vào tận trái tim anh ta, cho người ta cảm giác giống như một con dao cùn đang cắt thịt.
Anh ta ngay lập tức ngồi bật dậy.
Lúc đến đâv anh †a đã auan sát ở trona hành lana. nơi này †ư2no đếi tồi tàn cũ kĩ, trên cửa của rất nhiều căn hộ đều có dán thông báo cho thuê nhà.
Hơn nữa, những thông báo cho thuê này cũng đã rất cũ rồi, trông có vẻ đã có từ rất lâu.
Tạm thời vẫn chưa nhìn thấy xung quanh có người hàng xóm nào, ngoại trừ Hoàn Diên Ninh, người sống ở căn hộ 409 cùng tầng với anh ta.
Đó là một cô gái khá hiển như khúc gỗ, không giỏi ăn nói, sau khi gật đầu với anh ta xong, liền mở cửa bước vào nhà của mình.
Anh ta không cho rằng người gõ cửa lại là cô.
Nhón chân đi ra sau cửa, thông qua mắt mèo trên cánh cửa, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài một cái, ngay khoảnh khắc anh ta vừa đưa mắt nhìn vào mắt mèo, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài không có gì hết, chỉ có tờ thông báo cho thuê ở cửa đối diện bay phấp phới trên tấm cửa trong gió đêm, giống như một con bướm trắng sắp chết.
Không có ai...
Tiêu Thái Lang nuốt khan một miếng, lập tức tránh xa khỏi cửa, anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức mở cửa xem bên ngoài có gì.
Dù sao thì phạm vi nhìn của mắt mèo cũng có hạn, người trốn ở hai bên hoặc sau cửa đều là điểm mù.
Hoặc... vị khách này đã đang đứng ngay ngoài cửa rồi.
Chỉ là mình người trần mắt thịt, không thấy được mà thôi.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ khiến bản thân suy nghĩ lung tung, nên anh ta tiếp tục rút lui về sau.
Ngay khi anh ta đi ngang qua phòng bếp, liền tiện tay rút ra một con dao sắc, cái này chưa chắc đã có tác dụng với những thứ kia, nhưng ít nhất có thể an ủi chính mình.
Sau khi anh ta vừa điều chỉnh lại hơi thở xong, loạt tiếng gõ cửa quỷ dị kia lại tiếp tục vang lên.
Đôi mắt của Tiêu Thái Lang nheo lại thành một khe hẹp.
Anh ta không hề tiến lại gần để nhìn mà quay cổ lại một cách máy móc nhìn về phía sau, phía sau lưng anh chính là phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ là đang đóng, mà loạt tiếng gõ cửa kia... chính là từ bên trong truyền ra!
Có người đang đứng sau cửa phòng ngủ, gõ cửa. cào, âm thanh sắc bén đến dị thường, như có thể xuyên thủng màng nhĩ.
" Kin kít -"
" Kin kít -"...
Nhịp điệu vẫn như trước, chậm rãi, âm cuối phát ra khiến người ta rất khó chịu, vô cùng quỷ dị.
Giống như có một người đang cầm một con dao có cán rỉ sét đằng sau cánh cửa phòng ngủ, chỉ cách anh ta một cánh cửa, dùng mũi dao cạo vào cửa.
Hình ảnh hiện lên trong đầu không khỏi khiến vẻ mặt anh ta thay đổi kịch liệt.
Cửa phòng ngủ khác với cửa nhà, trông rất mong manh, quan trọng hơn là nó không có khóa, nghĩa là thứ trong phòng ngủ có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Ngay khi nhận thức được điểm này, âm thanh cào cào trong phòng ngủ đột nhiên biến mất, tiếp sau đó, Tiêu Thái Lang thấy rõ tay nắm cửa đang xoay chuyển.
"Cạch."
Cơ thể phản ứng trước đại não, anh ta lập tức lao tới trước cửa phòng ngủ, nắm lấy tay nắm cửa, kéo về phía mình.
Đồng thời, dùng chìa khóa cắm vào lỗ khóa cửa phòng ngủ để khóa cửa.
Làm xong tất cả những điều này, không khí dường như đông cứng lại, anh ta thậm chí còn không dám chớp mắt.
Cho đến khi... những âm thanh trong phòng ngủ cuối cùng cũng tắt hẳn.
Thở hổn hển, anh ta loạng choạng lùi lại, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Với đôi tay run rẩy, anh ta cầm chai nước khoáng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, vặn mấy lần mới mở được nắp.
Đúng lúc anh ta đang định uống một ngụm nước để bình tĩnh lại thì âm thanh ma sát quỷ dị kia lại vang lên.
Tiêu Thái Lang sửng sốt trong giây lát.
Âm thanh... ở dưới sô pha.
Chậm rãi nghiêng người về phía trước, đôi mắt run rẩy nhìn xuống chân mình, một bàn tay màu xanh từ dưới ghế sô pha thò ra, móng tay sắc Giây tiếp theo, một phát tóm lấy chân anh ta.
"Ah ah... ah!"...
Sau khi nghe ai đó kể lại, đám người tập trung ở đại sảnh tòa số 1 đều rơi vào im lặng, bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn gỗ bỏ hoang.
Một chân bàn gỗ bị khập khiếng, bên dưới dùng vài hòn đá kê lên.
Ngoài bụi đất ra, trên bàn không có nhiều đồ lộn xộn, chỉ có một bàn tay lẻ loi cô độc ném bên trên.
"Vậy nên ..." Tên mập nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, sau đó nuốt nước bọt nhìn Tiêu Thái Lang đang cực kì kích động.
"Lúc đó, bàn tay này đột nhiên từ dưới ghế sô pha vươn ra, sau đó tóm lấy chân của tôi, tôi sợ đến mức không kịp phản ứng, nên đành nhẫn tâm." Tiêu Thái Lang xúc động nói.
"Anh vừa tàn nhẫn, con quỷ kia đã mất một tay rồi?" Sở Cửu dáng vẻ học sinh sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi .
"Cái này thì cũng không hẳn, chỉ là trong lúc nguy cấp nên tôi đã cho nó một nhát thôi." Tiêu Thái Lang giải thích.
"Con dao đâu?" Lưu Quốc nhìn có vẻ thành thục hơn những người khác, xem xét vấn đề một cách toàn diện hơn.
"Ồ, ở đây." Tiêu Thái Lang từ bên hông thò tay vào: "Anh mập." Anh ta vươn cổ sang một bên, nhìn về phía tên mập nói: "Làm phiền anh lùi lại một chút."
Tên mập lùi lại sau vài bước.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Thái Lang từ trong quần móc ra một con dao lớn dài gần 30 cm, mặt trước rất sắc bén.
Chắc là vị sợ vô tình làm mình bị thương, nên dùng vỏ giấy bọc cả hai mặt rồi dùng băng dính dày quấn lại, chỉ để hở phần tay cầm.
Giang Thành đầu tên nhìn con dao vài lần, sau đó lại quay sang Tiêu Thái Lang, nói: "Người anh em, quần anh đựng cũng khá tốt đấy."
"Cũng không đến nỗi." Tiêu Thái Lang đáp.
Sau khi truyền tay nhau xem con dao một vòng, sự chú ý của mọi người lại quay về bàn tay bị chặt đứt, đây không phải là bàn tay của con người, ít nhất không phải là của người sống.
Đó cảm giác là loại cao su rẻ tiền.
Móng tay rất dài, mặt trước sắc như dao, trên móng được trang trí đủ "Cái này hình như... hình như là làm nail phải không?" Nguy Tân Đình tiến lên sờ sờ vào, cười toe toét, ngẩng đầu lên nói: "Hi hi, ê trông nó cũng khá đẹp đấy."
Nhưng sau khi nhận ra Tiêu Thái Lang đang cầm dao nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, lại ngoan ngoãn thu móng vuốt lại.