Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Khiến Mọi Người Chê Cười Rồi

Chương 350: Khiến mọi người chê cười rồi Chương 350: Khiến mọi người chê cười rồiChương 350: Khiến mọi người chê cười rồi

"Được rồi, được rồi." Vừa tránh đi tầm mắt của Tiêu Thái Lang, Ngụy Tân Đình vội vàng ngắt lời: "Đến lượt tôi, đến lượt tôi. Đêm qua, tôi cũng gặp phải một chuyện đặc biệt khủng khiếp."

Nói đến đây, dường như anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thế là tác phong trông đàng hoàng hơn nhiều.

"Hôm qua, vừa vào phòng là tôi nằm ngủ ngay. Có lẽ mọi người còn chưa biết, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, vừa nằm xuống gối là ngủ say như chết. Nhưng đêm qua, trong lúc đang ngủ thì tôi giật mình tỉnh dậy." Anh ta nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: "Đoán xem, chuyện gì đã xảy ra?"

"Khà khà..." Một tiếng cười trầm thấp vang lên, hoá ra chính là gã quái nhân đội tất đen, tên Lục Hoa Tư.

"Anh chết chắc rồi." Giọng của gã khàn khàn.

Gã vừa nói xong, ai nấy đều hoàn toàn im lặng.

Chỉ có Ngụy Tân Đình dường như chẳng nghe hiểu gì cả, lại còn tiếp tục kể: "Tôi đột nhiên cảm thấy rất lạnh. À mà, cũng không phải cảm giác lạnh lẽo, mà là có gì đó rất khác thường."

"Chẳng rõ mọi người có từng trải qua cảm giác này chưa... Tựa như trong cõi hư vô gửi đến tôi một loại dự báo, khiến tôi tự nhiên thấy nôn nóng một cách khó hiểu.

"Khi ấy, căn phòng rất tối, nên tôi lập tức co người vào trong chăn. Cả người tôi hầu như được chăn phủ kín, chỉ để lộ ra mỗi phần đầu."

Không rõ tại sao, nhưng khi Ngụy Tân Đình nói anh ta chỉ để lộ ra một cái đầu, thậm chí tên mập còn cảm thấy hơi khủng khiếp.

"Anh không bật đèn phòng à?" Kẻ mới mở lời chính là người đàn ông tên Vô kia. Điểm cổ quái từ anh ta không chỉ ở cái tên, mà còn ở thái độ.

Anh ta dường như rất thờ ơ với mọi thứ, như thể chẳng có gì đủ khiến anh ta nảy sinh hứng thú vậy.

Do đó, khi vừa mở miệng, Vô đã khiến rất nhiều người chú ý về phía mình, mà Hoàn Diên Ninh cũng là một trong số đó. Sau khi liếc nhìn đối phương, cô lập tức quay đi, tự như e sợ mình sẽ bị người khác chú ý vậy.

"Không." Ngụy Tân Đình trả lời.

"Tại sao không bật đèn lên?" Giọng điệu của Vô rất bình tĩnh, nhưng điều đáng sợ chính là thái độ đằng sau giọng điệu bình tĩnh của anh ta.

Nhưng ngờ đâu... Dường như Ngụy Tân Đình vừa gặp phải một nỗi oan ức nghiêm trọng vậy, anh ta lí nhí đáp: "Tôi cũng định như vậy, nhưng hoàn cảnh không cho phép, tôi có thể làm gì được đây?"

"Đèn trong phòng của tôi bị hỏng rồi, hoàn toàn không bật được. Ngọn đèn duy nhất có thể bật sáng là từ nhà vệ sinh." Nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng mình, anh ta gầm gừ giận dữ: "Và khốn nạn hơn là bóng đèn trong đó còn nhấp nháy liên tục nữa. Chẳng lẽ anh kêu tôi chạy vào lẩn trốn trong đó? Tôi không dám vào đâu, có ngu mới vào. Đây chắc chắn là bẫy rập của ma quỷ rồi!"

"Anh kể tiếp đi." Hoa Lạc thúc giục.

"Lúc đó, tôi vặn cổ nhìn xung quanh, vì luôn cảm thấy chung quanh có gì đó khác thường. Kế đến, tôi nhận ra cửa phòng ngủ của mình đang mở toang, nhưng tôi nhớ rõ ràng là mình đã đóng cửa trước khi ngủ."

"Bởi vì phòng khách cũng không có đèn nên không gian cực kỳ tối tăm. Chẳng rõ vì sao, tôi luôn cảm giác có người đang nhìn mình, mà không phải kiểu nhìn như một người bình thường đâu." Anh ta nhấn mạnh: "Đó là một cái nhìn đầy ác ý, tôi có thể cảm giác ra được đấy!

Chưa hết, chuyện càng quỷ dị hơn chính là, dường như lúc ấy không chỉ có một người. Từ phòng khách, nhà vệ sinh, bên giường, dưới gầm bàn, ngoài cửa... tựa như đâu đâu cũng có người.

Ngay cả trần nhà cũng thế.

Nhưng tôi không dám ngồi dậy nhìn thử, thể nên chẳng dám xác định gì. Tuy nhiên... Không lâu sau, tôi đã có thể xác định được.

"Tôi nhìn thấy! Tôi thực sự nhìn thấy nó!"

"Đừng căng thẳng." Lưu Quốc cau mày khuyên: "Anh đã nhìn thấy thứ gì?"

Dường như Ngụy Tân Đình thực sự bị thứ đó doạ cho hoảng sợ. Âm thanh thở dốc của anh ta cũng trở nên to hơn, còn phần ngực lại phập phồng dữ dội. Anh ta thẫn thờ xoay người lại, nhìn vào đôi mắt của Lưu Quốc: "Tôi nhìn thấy một đôi mắt."

"Đôi mắt ư?"

"Ừ, à mà không, không, không... Không phải một đôi, là một con, chỉ một con mắt!"

Anh ta sửa lời, kể lại chính xác:

"Đại khái là... Gần thế này này!" Nghiến chặt răng, anh ta nói với Lưu Quốc: "Thông qua khe hở, nó nhìn chằm chằm vào tôi... Kịp thời phản ứng, Lưu Quốc vô thức lùi về sau một bước. Theo lời Ngụy Tân Đình, anh ta và con mắt kia... cách nhau không quá 20 centimet.

Cơ hồ hai bên đối mặt sát với nhau.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng lúc đó thôi mà đã khiến da đầu tê dại.

"Nhưng... sau đó thì sao?" Sở Cửu thấp giọng hỏi. Xem ra, dường như không chỉ mỗi Lưu Quốc tò mò vấn đề này, mà ai cũng vậy.

"Sau đó, trong cơn tuyệt vọng, tôi bèn dùng chiếc tuốc-nơ-vít mà mình giấu dưới gối trước khi đi ngủ để đâm thẳng vào khe hở kia." Ngụy Tân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ đòn đâm của tôi lần này lại chính xác đến lạ kỳ, vì con mắt của quỷ ấy đã biến mất.

"Cả buổi đêm còn lại rất yên tĩnh, mà cảm giác bị nhìn trộm kia cũng hoàn toàn tan biến theo." Anh ta nói thêm.

Có vẻ như câu chuyện của Tiêu Thái Lang là chuẩn mực để anh ta noi theo vậy. Do đó, không chờ mọi người thúc giục, anh ta bèn lấy cây tuốc-nơ-vít tựa như hung khí kia ra.

Nhưng không như của Tiêu Thái Lang, anh ấy giấu vật này dưới đũng quần.

"Khiến mọi người chê cười rồi." Anh lầm bẩm.

Đây là một chiếc tuốc-nơ-vít rất lớn, ngay đỉnh phần nhọn còn dính lại vết máu, như thể đang thầm than phiền về buổi tối đêm qua bi thảm đến nhường nào.

Tên mập rất thạo dùng tuốc-nơ-vít, thế nên biết rõ rằng, nếu dùng vật này mà đâm người - kẻ đó chắn chắn đi đời nhà ma.

Về phần lệ quỷ, anh ta cũng không biết rõ. Nhưng xem ra, ma quỷ cũng không cảm giác dễ chịu gì với nhát đâm đêm qua. Bằng không, nó cũng sẽ không bỏ chạy, tất trách công việc cả đêm như thế này.

Mọi người bắt đầu quan sát chiếc tuốc-nơ-vít, sau đó mới quay nhìn thanh đại đao trong tay Tiêu Thái Lang. Ai nấy đều âm thầm nuốt nước bọt. "Nguy Tân Đình ở tòa số 3, còn Tiêu Thái Lang ngủ bên tòa số 2."

Hoàn Diên Ninh quay đầu lại, nói: "Vậy toà số 1 của mọi người cũng..."

Giọng nói của cô chẳng khác gì những cô gái bình thường khác, khiến ai nghe cũng đều cảm giác rất thoải mái. Tuy nhiên, điều kỳ lạ duy nhất chính là: khi có ai đó đối mặt với cô, bọn họ đều sẽ lập tức nhìn sang chỗ khác.

Đây không phải là cảm giác phản cảm với cô, thay vì thế, nói đúng hơn là một kiểu... cảm thấy cô rất xa lạ. Sau khi lén nhìn chằm chằm cô gái này vài lần, đầu tiên là khuôn mặt của cô, sau đó là thân hình còn quyến rũ hơn cả khuôn mặt kia, một ngọn lửa nào đó dần nhen nhóm lên trong lòng Giang Thành.

Tên mập lơ đãng liếc nhìn Giang Thành, cảm giác tên bác sĩ này dường như vừa bắt gặp mùa xuân vậy.

"Ừ... là... là em." Một thanh âm lí nhí vang lên. Sở Cửu giơ tay, nhưng khi nói được nửa chừng thì dường như cảm thấy mình quá trẻ con khi làm vậy, thế là vội hạ cánh tay xuống.

Nhưng khi chưa kịp hạ tay xuống, cô có cảm giác cánh tay của mình bị một bàn tay nào đó mạnh mẽ giữ lại. Nghi ngờ nhìn sang, cô lập tức trông thấy một gương mặt đẹp trai ngời ngời.

Giang Thành dịu dàng nhìn vào mắt cô, cực kỳ lịch thiệp mà khuyên bảo: "Em gái Sở Cửu, mạnh dạn lên." Hắn đột nhiên phấn khích: "Em làm được mài!"

Sở Cửu giật mình vì hành động của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là Trần Di bước tới. Cô quyết đoán hất văng tay Giang Thành đi.

"Buông tay ra!" Cô lạnh lùng nói.

Giang Thành bĩu môi, bực bội rút lui. Trước khi đi, hắn liếc mắt đưa tình với Sở Cửu, rõ ràng là hoàn toàn không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.

Về việc này, tên mập đã từng bình tĩnh nói chuyện với hắn một lần, yêu cầu hắn đừng tỏ ra thèm khát như vậy trong Ác mộng.

Lúc đó, tên mập nuốt nước miếng bảo: "Bác sĩ! Tôi cần thể diện." Anh ta dừng lời một chút: "Quan trọng lắm."
Bình Luận (0)
Comment