Chương 351: Chờ đợi chính là lời tỏ tình dài nhất...
Chương 351: Chờ đợi chính là lời tỏ tình dài nhất...Chương 351: Chờ đợi chính là lời tỏ tình dài nhất...
"Tại sao?" Trong khi đang lén lút nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Giang Thành lập tức dừng lại tại chỗ, hắng giọng, nhìn tên mập nói: "Lỗ Tấn tiên sinh từng bảo rằng, là một người đàn ông bình thường..."
"Bác sĩ! Im miệng ngay!" Tên mập chóng hết cả mặt, nhăn nhó bảo: "Tôi thật sự sợ anh nhanh mồm nhanh miệng động chạm đến bản thân Lỗ Tấn tiên sinh, sau đó bị người khác tóm được rồi đánh cho một trận nát đầu đấy."
Sau khi trừng mắt với Giang Thành, Trần Di lại đổi hẳn thái độ với Sở Cửu: "Em gái, nói tiếp đi." Cô bổ sung: "Cố gắng kể rõ một chút."
"Không cần sợ." Tiêu Thái Lang cũng khuyến khích: "Chúng ta đều ở đây, em rất an toàn."
Không thể không thừa nhận, khuôn mặt của Tiêu Thái Lang rất tuấn tú, đẹp trai kiểu khoẻ mạnh, có dáng dấp của dân thể thao, mà giọng nói cũng rất dễ nghe. Sở Cửu nhìn anh ta, đáp: "Dạ."
Giang Thành lập tức có cảm giác bực bội.
Một kiểu bực bội thẳng mặt, nhìn đến là nhận ra.
Tên mập âm thầm chọt hắn một cái, yêu cầu hắn khắc chế lại thái độ của mình.
Thế là suốt một thời gian dài sau đó, tên mập luôn nghe thấy bác sĩ cứ thì thầm lải nhải mấy câu, kiểu... Thằng đó chắc chắn không phải người tốt, là bọn chuyên lừa gạt thiếu nữ vô tri, có khi là kẻ buôn người, bọn trap boy...
Hay xui rủi hơn, chính là một anh chàng "gay" chính hiệu.
"Em... em không phải là thức giấc sau khi đã ngủ, mà em thức cả đêm." Sở Cửu thấp giọng nói: "Ở trong căn hộ đó, em cứ khó chịu cả người, trằn trọc lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được."
Dừng lại một lát, Sở Cửu tái nhợt cả môi, chắc chắn là đang nhớ lại: "Có lẽ là nửa đêm, khi em đang mơ mơ màng màng, đèn trong phòng ngủ đột nhiên nhấp nháy một cái rồi chậm rãi tắt đi."
"Ngay khoảnh khắc đó, em lập tức tỉnh táo lại, nấp ở trên giường." Cô nuốt nước bọt: "Thu mình trong chăn, không dám cử động." "Em có thể cảm nhận được... dường như bên trong căn phòng ấy có thêm một thứ gì đó.
Nó ở rất gần em, gần vô cùng, nhưng em lại chẳng nhìn thấy gì cả."
Dường như cảm thấy Sở Cửu quá căng thẳng, Trần Di đưa tay ra, định hơn, cô mới dừng tay.
"Lúc đó, vì quá hoảng sợ nên em rút cả người vào trong chăn, quấn kín mít mọi vị trí. Dần dần, em nghe thấy một số âm thanh rất đặc biệt.
"Lúc đầu, tiếng động đó rất nhỏ, nhưng càng lúc càng nghe rõ ràng hơn. Đó là một dạng âm thanh ma sát bé tí."
Sở Cửu nhớ lại: "Rất mảnh, âm thanh rất nhẹ, và... ở ngay bên dưới giường của eml!"
"Em có cảm giác như kiểu âm thanh này là do vải vóc hoặc quần áo ma sát với sàn nhà mà tạo thành vậy. Thế là em hiểu rõ ngay, dưới giường của em có người... Mà người đó... đang muốn bò ra bên ngoài!"
Như thể đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, Ngọc Lan - người đứng gần Sở Cửu nhất - trông vô cùng bất ổn. Mặt của cô tái mét, nhìn chẳng khác gì bọn ma quỷ cả.
Thật khó tin, vì chỉ một đêm qua thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện quỷ dị đến vậy.
"Sau đó thì sao?" Có người hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Cửu tái nhợt, cả người cô run rẩy; nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng nhớ lại: "Em dần cảm giác được chiếc giường của mình rung nhẹ, giống như bị vật gì đè xuống vậy."
Tên mập hít sâu một hơi, con quỷ kia... thế mà bò thẳng lên giường.
"Nó ở sát bên cạnh em, em có thể cảm nhận được." Sở Cửu lắp ba lắp bắp: "Nó nằm ở ngay vị trí trước đó của em. Em nghe được... nghe được tiếng cái gối nằm lún xuống."
"Nó cứ nằm như vậy ngay bên cạnh em, không hề nhúc nhích, nhưng em biết nó vẫn còn ở đó, không hề đi đâu cả. Nó đang chờ em."
"Một lúc lâu sau, em cũng không biết chính xác là bao lâu, nhưng em cảm thấy trời hơi sáng hơn một chút. Em đoán rằng nó cũng đã rời khỏi đó rồi."
"Bọn chúng... thứ quỷ ma như bọn chúng chắc chắn sẽ sợ ánh nắng mà, đúng không?"
"Vì thế, em chọn hướng ngược lại với nó, dựa lưng vào cửa sổ rồi lén lút vén chiếc chăn bông chật chội lên một khe hở nhỏ. Em nhích người đến gần khe hỡ ấy, nhìn ra ngoài, để rồi nhận ra bên ngoài vẫn là một mảng đen đặc."
"Nhưng đây là điều không thể!" Cô kiên quyết nói: "Bởi vì cả căn phòng đã hơi sáng, nên em bạo dạn nhìn thêm lần nữa." động tác vặn vẹo cực kỳ quỉ dị kia, tựa như vô số con rắn đen đang bò rải rác xung quanh vậy."
"Tên đó không hề rời đi !" Sắc mặt tái nhợt, Sở Cửu không khống chế được thanh âm của mình: "Nó đang ngồi xổm ở trước giường của em, đợi em, đợi em... vén chăn lên!!
"Đó chính là đầu của nó! Bên trên chính là mái tóc dài rối tung!"
"Những sợi tóc dài quỷ dị đó chui vào khe hở như rắn bò; một số con quấn quanh cổ tay em, thậm chí một số con khác còn chui vào miệng em nữa."
"Không thể chịu đựng được nữa, em xốc chăn lên, bỏ chạy, thẳng thừng mở cửa rồi vọt ra hành lang. Còn may là thứ đó không đuổi kịp em." Nói một hơi đến đây, cô vẫn còn choáng váng."
"Sau đó... là chị Trần Di tìm thấy em." Cô cảm kích nói.
Trần Di gật đầu xác nhận: "Tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, vừa mở cửa là lập tức nhìn thấy Sở Cửu ở bên ngoài." Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Lúc đó, trời đã gần sáng rồi.
"Em bảo thứ đó không đuổi kịp em... là có ý gì?" Giang Thành hỏi: "Em xác định là nó đuổi theo em à?"
"Chắc chắn!" Sở Cửu đáp mà không cần suy nghĩ.
"Khi chạy trốn, thỉnh thoảng em cảm thấy sau gáy mình hơi tê dại, như thể có ai đó đang dùng ngọn tóc quét tới quét lui."
"Tên đó vẫn luôn rượt theo em, những chẳng rõ vì sao sau khi em chạy ra khỏi cửa, thì lại không đuổi theo nữa."
"Em có quay đầu nhìn lại, còn trồng thấy một mảng lớn tóc chồng chất ngay trên khung cửa. Mà bên trong... dường như có một cái đầu!"
"Cô Trần..." Giang Thành nhìn Trần Di: "Cô ấy có trông thấy những sợi tóc mà em ấy đề cập hay không?"
Trần Di lắc đầu: "Không, tôi chỉ thấy cửa phòng của em ấy mở ra." Dường như Sở Cửu hiểu sai ý Giang Thành, thế là lập tức nói: "Những gì mà em nói đều là sự thật. Anh nhất định phải tin em. Nó thật sự rất đáng sợ, nó... đã chờ em cả đêm!"
"À, đúng rồi!" Dường như nhớ đến gì đó, Sở Cửu bèn lục tìm trong túi mình, sau đó moi ra một nhúm giấy nhỏ. Cô mở ra, đặt nó lên mặt bàn: "Mọi người xem đi!"
Cả đám tập trung lại, trông thấy bên trong là một lọn tóc.
Tóc rất dài, có lẽ là của phụ nữ, và... trông hơi ướt, nhớp nháp và có "Đây là cái gì?" Ngụy Tân Đình tiến lên xem xét. Anh ta cũng không dám dùng tay chạm vào, chỉ có thể cố gắng đến gần hơn, hi vọng có thể nhìn rõ ràng.
Trên tờ giấy quấn tóc có một vật rất lạ, khá mỏng, màu nâu, còn có vài sợi tóc dính chặt vào.
"Là da đầu." Có người nhẹ giọng nói.
Ngụy Tân Đình nhất thời giật mình, sau đó cảm thấy khó chịu toàn thân. Anh ta cố mím môi, mà yết hầu cũng nhấp nhô vài lần.
Kẻ vừa lên tiếng chính là Vô; một nửa gương mặt lộ ra ngoài vẫn giữ vẻ vô cảm như cũ.
Bầu không khí có chút nặng nề trong chốc lát.
Có thể thấy rõ, mọi người đều đang suy nghĩ.
Trong một đêm, bọn họ bị 3 con quỷ tấn công cùng lúc. Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả sự xuất hiện của 3 con quỷ là cả nhóm lại... không có thương vong.
Không chỉ vậy, họ còn dùng thủ đoạn riêng của mình để gây tổn thương cho quỷ.
Do đó, nếu trong đám mà không có quỷ trà trộn vào, vậy mới đúng là có quỷ đấy.