Chương 353: Chuyện làm ăn
Chương 353: Chuyện làm ănChương 353: Chuyện làm ăn
"Bác sĩ." Tên mập có vẻ hơi xấu hổ, lắc nhẹ mông trên ghế sô-pha, liếm môi, thấp giọng hỏi: "Bọn họ đều ra ngoài tìm manh mối, mà chúng ta chỉ... ngồi chờ xem à?"
"Ừng ực..." Sau khi uống một ngụm CocaCola, Giang Thành híp mắt, dựa vào đầu kia của ghế sô-pha,"ợ" một tiếng đầy dễ chịu.
Tên mập: "..."
"Bác sĩ, chúng ta..."
"Muốn đi thì anh tự đi đi." Giang Thành đặt lon Coca đã vơi một nửa xuống, đối mặt với tên mập, ngắt lời: "Tôi không đi."
Họ đang ngồi nói chuyện và nghỉ ngơi trong căn hộ của tên mập. Giang Thành không thích thời tiết bên ngoài quá nóng; ánh nắng độc hại, sợ da bị cháy nắng.
Hắn quay lại, giả vờ tìm kiếm rất lâu nhưng chẳng tìm ra thứ gì tựa như kem chống nắng cả.
Hắn tức giận đến mức cho rằng những người thuê nhà sống tại nơi này trước đây chẳng hề biết tự chăm sóc cho vẻ bề ngoài gì cả.
Nhưng may mắn thay, tủ lạnh trữ khá nhiều thứ. Ngoài một số thực phẩm đông lạnh nhanh, nơi đây còn có thức uống, nước khoáng, ... Bên cạnh đó, còn có nửa thùng mì ăn liền chất đống ở góc bếp.
Nhớ tới lời bác sĩ vừa nói, tên mập do dự một lát, sau đó hạ giọng nói: "Bác sĩ, tôi hiểu được vì sao anh không ra ngoài tìm manh mối rồi."
Giang Thành liếc nhìn tên mập, hiển nhiên là đang chờ đợi anh ta tiếp tục.
"Quan sát, đúng không" Tên mập tới gần, tỏ vẻ mình và bác sĩ rất thân nhau: "Muốn tìm manh mối, vậy chúng ta nhất định phải cùng những người khác thành lập nên một đội, cơ mà..."
Tên mập chỉ vào lầu trên, hạ giọng: "Còn hai người đó."
"Tôi cũng không sợ cô gái tên Trần Di kia." Giang Thành lập tức không vui, dồn dập giải thích: "Năm đó, cô ta chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hoà, nhưng cũng không phải đối thủ của tôi mà. Còn bây giờ... hừm hừm..."
"Không, không phải." Tên mập xua tay: "Bác sĩ, anh nghe tôi nói hết đất"
"Ý tôi là, có lẽ lệ quỷ đã giết một người vào đêm qua, sau đó thay thế vào vai trò của người chết kia. Anh đang lo lắng rằng, ngộ nhỡ nạn nhân tử vong kia là Sở Cửu, chúng ta đi tìm manh mối cùng mấy cô gái ấy ngày hôm nay thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, phải không?" Tên mập nhìn Giang Thành, hỏi: "Anh không tin Sở Cửu, đúng không?"
Giang Thành nghiêng đầu nhìn tên mập, chậm rãi duỗi ra hai ngón tay.
"Hai chỉ tiết." Tên mập liên tục gật đầu, vội lấy giấy bút theo thói quen: "Bác sĩ, nói đi. Tôi đang nghe đây!"
"Đầu tiên." Giang Thành lắc lắc ngón tay: "Nếu nói trong 3 người đó chắc chắn đã chết 1, vậy khả năng lớn nhất chính là Sở Cửu."
Tên mập nuốt nước bọt, vô thức liếc nhìn về phía cửa, sau đó quay đầu lại: "Tại sao?"
"Bởi vì trong 3 người, chỉ có cô ấy là người duy nhất rời khỏi nhà." Giang Thành trả lời.
Tên mập sửng sốt một lát, sau đó lập tức gật đầu. Quả nhiên đúng như lời bác sĩ nói, Sở Cửu bị lệ quỷ đuổi ra khỏi nhà, nhưng vừa tới cửa thì nó không đuổi theo nữa.
Ông lão giữ chung cư cũng dặn dò rằng, cố gắng đừng ra ngoài vào ban đêm.
Có khi đây còn là một điều cấm ky nữa.
"Nhưng..." Dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, tên mập cau mày hỏi: "Nhưng Trần Di cũng rời khỏi phòng mà. Cô ấy còn gặp Sở Cửu trong hành lang."
Nhìn vào mắt tên mập, Giang Thành chậm rãi thở hắt ra: "Đây chính là điểm thứ hai mà tôi muốn nói..." Hắn dừng một chút: "Và cũng là điều mà tôi lo lắng nhất."
Nghe vậy, tên mập chậm rãi trừng to mắt. ...
Đứng trước một tòa nhà nào đó, Tiêu Thái Lang nhìn một lúc mới thở dài ra, quay lại nói: "Ắt hẳn chính là chỗ này."
Có ba người đồng đội đứng đằng sau anh ta.
Hoa Lạc với hàng lông mày kẽ sâu, đôi mắt xinh đẹp và bộ váy dài trên người.
Hoàn Diên Ninh ít nói, mặc trang phục đơn giản nhưng toàn thân lại toát ra khí chất khiến ai nấy đều cảm giác rất thoải mái.
Ngoài ra còn có Ngọc Lan, một giáo viên dạy ngữ văn cấp tiểu học, khá nhút nhát và đang mang một đôi giày da đế vuông màu trắng.
Ba người đứng thành một hàng, trên thực tế là khiến rất nhiều thanh niên đi nang nhải naẩn nữø. Nhưng không ai trong số họ có thể đoán được rằng, kẻ có vóc dáng cao nhất trong số mấy cô gái với đôi môi hơi mím lại kia, lại là một thanh niên ăn bận quần áo của phụ nữ.
Nơi này cũng không vắng vẻ gì, nhưng mật độ đông đúc cũng tương tự như ở chung cư Bình An mà họ đang ở thôi.
Gần đó có một số tiểu thương nhỏ lẻ, nhưng không có quá nhiều hộ kinh doanh cố định. Một số ngôi nhà còn bị tô vẽ lên là đang phá bỏ.
Có vẻ như nơi này sẽ sớm bị dỡ bỏ rồi.
Cùng các đồng đội sau lưng, Tiêu Thái Lang đã lật tung căn hộ của mình lên, cuối cùng tìm ra một tờ giấy bạc được gấp lại nhiều lần dưới ghế sô-pha - nơi mà cái tay kia vươn ra vào đêm qua.
Sau khi mở ra, đó chỉ là một tờ biên lai thanh toán tiền nước đơn thuần.
Bên trên là một cửa hàng tên là Dương Quang Vật Ngữ, nằm ở tòa nhà trước mặt nhưng lại toạ lạc bên dưới tầng hầm.
Ngày trước, nơi đây từng là một trung tâm thương mại.
"Nơi này... bị bỏ hoang à?" Ngọc Lan nhẹ nhàng hỏi.
Vừa dứt lời, cả đám trông thấy cánh cửa bị dán lên giấy trắng của khu trung tâm thương mại bị đẩy ra. Sau đó, có vài người bước ra, trên tay còn xách theo vài cái túi to, túi nhỏ.
Một trong hai người đi cuối hàng còn ôm theo một người khác trong tay; người còn lại thì mỗi tay xách theo một cái đầu, thậm chí còn kẹp nách thêm một cái đầu khác.
Cảnh tượng rất đáng sợ.
Nhưng may mắn thay, chúng đều không phải người thật, mà chỉ lạ bọn ma-nơ-canh phổ thông trong các cửa hàng thời trang.
Còn có một người trông giống như nhân viên bảo vệ đang mở cửa cho bọn họ. Bên ngoài gió rất lớn, giúp họ dễ dàng đẩy đồ theo hướng thông ra ngoài.
Thấy vậy, cả đội tiến tới.
"Xin chào." Tiêu Thái Lang hỏi: "Bên trong có cửa hàng nào tên là Dương Quang Vật Ngữ không ạ?"
Nhân viên bảo vệ nhìn Tiêu Thái Lang chằm chằm bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Dường như chỉ có đúng một biểu cảm khó chịu như vậy, gã gằn giọng hỏi : "Anh hỏi nơi đó để làm gì?"
"' húng tôi thấy thông báo cho thuê được dán ở đâv thế nên đỉnh đến xem có vị trí nào phù hợp hay không." Hoàn Diên Ninh đáp. Giọng nói của cô không ngọt ngào như dáng người của bản thân, nhưng lại tạo nên cảm giác khiến người xung quanh rất thoải mái, cũng vô cùng đáng tin.
Sau khi nhìn thấy ba cô gái đi theo sau lưng Tiêu Thái Lang, gã nhân viên bảo vệ với bộ dáng hơi hói đầu và ít nhiều bị còng lưng lập tức đứng thẳng người lên. Gã cười lên như hoa cúc nở rộ: "Các người đến đây thuê cửa hàng à? Đúng dịp quá! Để tôi nói cho các cô, các cậu nghe... Tuy địa điểm của chúng tôi không nằm ngay khu trung tâm nhưng có rất nhiều người đến kẻ đi, đặc biệt là người cao tuổi. Thanh niên như mấy cô, mấy cậu cũng biết mà, người cao tuổi không hề muốn mua sắm online, chỉ thích đến thẳng cửa hàng thôi..."
"Phiển anh dẫn đường nhé." Hoàn Diên Ninh gật đầu, ngắt lời gã: "Cám ơn anh."
Cô vừa dứt lời, gã bảo vệ đành phải ngậm miệng lại. Mặc dù cô gái trước mặt này tạo nên cảm giác rất thân thiện, nhưng... Gã bảo vệ vẫn có cảm giác kỳ quái thế nào ấy.
Vẻ ngoài của cô ấy tựa như kiểu người hướng nội, không quá thích giao tiếp với người khác.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ đối với gã bảo vệ mà thôi. Gã cũng chỉ là tạm thời làm thuê ở đây được 2 ngày.
Trung tâm thương mại này sắp đóng cửa rồi. Nghe đồn rằng, vì kém tài kinh doanh, chủ sở hữu của nơi này đã dẫn theo vài cô vợ bé mà lẫn trốn mất rồi.
Sau này, người tiếp quản nói với gã rằng, chỉ cần có người thuê lại bất cứ một quầy hàng nào tại đây, gã sẽ được trích hoa hồng, một món hoa hồng rất hời.
Nhưng mấy ngày, các hộ kinh bên trong đều chỉ muốn dọn đi, chẳng còn bao nhiêu người ở lại cả. Do đó, gã còn tưởng rằng đám người này đang nói giỡn.
Ai mà ngờ...
Khà khà... Bỗng dưng mối làm ăn này tự nhiên rớt từ trên trời xuống rồi!
"Được thôi, được thôi." Gã nhân viên bảo vệ nở một nụ cười khiến Tiêu Thái Lang phải nổi cả da gà. Lúc này, anh ta vẫn đeo theo một chiếc ba lô ngay sau lưng, mà bên trong đang chứa một bàn tay bị chặt đứt cùng một con dao lớn.