Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 354 - Chương 354: Móng Tay

Chương 354: Móng tay Chương 354: Móng tayChương 354: Móng tay

Khi người nhân viên bảo vệ vừa đi dẫn đường được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Anh Ngô." Một người đàn ông cầm túi sọc xanh trắng đang đứng cách cửa gần đó gọi gã - kẻ này cũng chính là một trong đám người vừa đi ra ban nãy: "Xíu nữa ký tên thì ghi tên ai2"

"Để tôi ký là được." Gã bảo vệ thét ngược lại.

Người đàn ông kia gật đầu, khoác túi lên vai rồi rời đi.

Gã bảo vệ hơi xấu hổ, bèn nghiêng đầu sang một bên rồi ngập ngừng nói: "Xíu nữa tôi còn phải ký tên, hay các người chờ một lát nhé?"

Giữa các quầy hàng lác đác bên trong, cả nhóm trông thấy một cửa hàng ẩm thực nho nhỏ và bà chủ đang dựa lưng vào ghế, lướt điện thoại. Hoa Lạc hỏi gã bảo vệ: "Còn xa lắm không?"

"Không xa đâu. Đi thẳng theo hướng này, mọi người trông thấy khu thang máy đằng kia không?" Gã chỉ tay, nói: "Vào thang máy đi thằng xuống dưới là được."

"Có lối cầu thang bộ không?" Hoa Lạc tiếp tục hỏi.

"Cầu thang bộ?" Gã bảo vệ khựng lại, tự hỏi có thang máy không đi mà đòi đi thang bộ à?

Nhưng ngay lập tức, dường như gã nhận ra gì đó.

Gã nhìn chằm chằm vào cổ họng của Hoa Lạc, nơi mà yết hầu gồ lên cực kỳ rõ ràng. Chẳng những thế, giọng nói của đối phương cũng trầm hơn, thô hơn so với giọng của những người phụ nữ bình thường.

Quả nhiên... Gã bảo vệ nhìn Hoa Lạc từ trên xuống dưới, trong mắt còn lóe lên một đốm sáng. Gã nuốt nước bọt, âm thầm tự đánh giá kẻ này chắc chắn không bình thường.

Phần lớn sự hứng thú của gã đột nhiên giảm thiểu hơn phân nửa. Do đó, gã cũng chẳng màng khuyên can gì, thằng thừng đáp: "Cầu thang bộ ở bên kia, đi xa hơn một tí. Các người vừa xuống lầu là sẽ gặp ngay một dãy quầy hàng đối diện." Gã ngừng lời, sau đó nói tiếp: "Vị trí nào trống thì đều có thể chọn lấy, chỉ cần nhớ rõ biển số rồi nói cho tôi biết là được."

Mọi người cũng không khách sáo gì, thằng thừng tiến đến lối cầu thang bộ. Từ sau khi tiến vào Ác mộng, ai nấy đều có một nỗi sợ hãi khó mà diễn tả thành lời đối với những nơi có không gian kín, ví dụ như thang máy.

Mà những nỗi sợ hãi thế này đều được trui rèn từ các bài học đẫm máu. trí dẫn đầu cả nhóm - bèn đặt ba lô xuống, lấy thanh con dao lớn dài 30 centimet ra.

"Mọi người theo tôi." Anh ta bảo.

Tiếp đó, Hoàn Diên Ninh, Hoa Lạc và cả Ngọc Lan đều ngoan ngoãn xếp thành một hàng sát sau lưng Tiêu Thái Lang, trông hệt như gà mẹ dẫn đầu đàn gà con vậy.

Một lúc sau, Hoa Lạc chợt bước ra khỏi hàng, sau đó tiến về vị trí đằng sau lưng của Ngọc Lan.

Mím chặt môi, Ngọc Lan thầm cảm động nhẹ. Cô nhỏ giọng nói với Hoa Lạc: "Cảm ơn."

Ai nấy đều hiểu, nơi này chắc chắn có liên quan đến cuộc đời khi còn sống của lệ quỷ và rất có thể chính là nơi mà con quỷ ấy từng làm việc.

Nói cách khác, tỷ lệ gặp phải sự kiện quỷ dị tại đây rất cao.

Theo kinh nghiệm của vô số phim ảnh và tiểu thuyết kinh dị, người đi đầu hàng và kẻ đi cuối hàng là hai vị trí dễ gặp phải nguy hiểm nhất.

Hoa Lạc gật đầu, chỉ nói một chữ "ừm". Anh ta nhìn chằm chằm xuống phía dưới cầu thang bộ, mà đôi mày đẹp cũng dần sắc bén hơn.

Nhưng khi xuống lầu, cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm không thể không nghỉ ngờ.

Ban đầu, cứ nghĩ đó sẽ là một khung cảnh hoang tàn và tiêu điều. Tuy nhiên, những gì mà mọi người nhìn thấy trước mắt chỉ ở mức hơi vắng vẻ mà thôi.

Nhìn quanh một vòng, Hoàn Diên Ninh đoán rằng, nơi này không chỉ có một lối vào, mà còn có những lối đi khác.

Ngay bên ngoài hành lang, ngay cạnh cửa, có một bà cụ đang ngồi với chiếc quần buộc chặt.

Có một cái túi vải ném dưới chân bà lão, trước mặt là một hộp xốp màu trắng, phía trên được một chiếc chăn màu vàng phũ kín lên.

Từ vị trí ấy, có một mùi hương bắp ngô thoang thoảng phiêu tán ra xung quanh.

Ngọc Lan vô thức nuốt nước bọt.

Xa hơn bên trong, có hai dãy cửa hàng nhỏ hơn. Đúng như lời gã bảo vệ nói, còn khá nhiều vị trí trống. Ở đầu dãy gian hàng, còn có những cửa hàng mở theo dạng ghép đôi, ghép ba quầy hàng lại cùng nhau.

Hầu hết các ông chủ, bà chủ đều tương đối lười, dù thấy khách đi nana mà cñna khêngn thèm chào hỏi ch† chăm chăm cúi đầu lướt điên thoại mà thôi.

Hoặc cũng có thể là họ kiêm nhiệm bán hàng online.

Nhìn thoáng qua, nơi đây đa phần là bàn những mặt hàng tiện dụng đơn giản, ví dụ như tất, găng tay, nội y, kem đánh răng, ... Ngoài ra, còn có một số cửa hàng chuyên kinh doanh các sản phẩm nhập khẩu từ Hàn Quốc.

Khi đi ngang qua, Ngọc Lan cũng lấy thử vài món đồ lên để quan sát - tất cả đều là những nhãn hiệu mà cô chưa từng nghe đến cả.

Bên cạnh đó, còn một cửa hàng mà thậm chí còn chẳng thấy ông chủ đâu. Nơi đó chỉ treo một tấm bìa cứng có dòng chữ "Hàng giảm giá" đơn giản ngay trên cửa.

Càng đi vào sâu bên trong, càng cảm nhận được nơi này rất tiêu điều. Trên mặt đất dần xuất hiện rác rưởi, bao gồm một ít món đồ trang trí và bụi bẩn, đất cát gom vào một chỗ, nhưng cũng chẳng thấy ai quét dọn cả.

Mọi người vẫn kiên trì tiến sâu vào trong. Nơi đây, ánh đèn không còn sáng như bên ngoài nữa, gây nên một cảm giác hơi mê mang.

May mắn thay, vì đoán trước được chuyện này nên bọn họ đã mua 6 cây đèn pin từ gian hàng vừa đi ngang qua.

Mỗi người cầm một cây, chừa hai cây dự phòng.

Tiêu Thái Lang còn đề nghị bọn họ mua một con dao bổ dưa để phòng thân, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tiêu Thái Lang khi nói câu này, ai nấy đều cảm thấy là nên bỏ qua lời đề nghị đó.

Chỉ cần một mình anh ta cầm dao, mọi người đều cảm thấy đủ an toàn rồi.

Hoàn Diên Ninh đi phía sau còn cố ý di chuyển cách xa anh ta một chút, hiển nhiên là vì lo lắng khi Tiêu Thái Lang vung dao sẽ chém nhầm đến cô.

Cuối cùng, phong cách của đoàn người này rất kỳ quái. Tiêu Thái Lang thì nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, trong khi mấy người trong nhóm lại nhìn chằm chằm vào thanh đại đao trắng sáng như tuyết của anh ta.

"Còn chưa đến à?" Ngọc Lan hỏi nhỏ. Trông cô ấy có vẻ lo lắng, thế là bắt đầu dõi mắt quan sát xung quanh.

Cả nhóm đã đi ngang qua mười mấy cửa hàng, mà tất cả những cửa hàng đó đều đã trống rỗng, không hề có ngoại lệ. Các vị trí ấy lúc này chỉ để lại một số quầy hàng thuỷ tinh bẩn thỉu cùng mớ hàng hóa lẻ tẻ và rác rửi vương vãi khắp nơi trên mặt đất. nhựa không rõ màu sắc phũ lên chất đầy trong một góc.

Chúng được sắp xếp thành nhiều hình thù kỳ lạ, và khi nằm dưới ánh đèn u ám thì càng trông quỷ dị hơn rất nhiều.

Tựa như ngay một giây tiếp theo, chúng sẽ sống lại vậy.

Sau khi rẽ vào một ngã ba nào đó, Tiêu Thái Lang đang dẫu đầu cả nhóm đột nhiên dừng bước, nói: "Chúng ta đến rồi."

Mọi người lập tức nhìn sang, để rồi thấy một cửa hàng đang mở cửa; bên trên cánh cửa là một dãy đèn lồng lấp lánh ánh đèn màu, mà tất cả những ánh đèn màu ấy đang ghép thành bốn chữ "Dương Quang Vật Ngữ".

Chúng cứ nhấp nháy liên tục, tạo cho người ta một cảm giác nơi đây vô cùng rẻ tiền.

Ban đầu, bọn họ cứ nghĩ nơi đây sẽ là một cửa hàng bỏ hoang, phủ đầy bụi bặm và rất âm u. Nhưng xem ra nơi này vẫn ổn, ít nhất là vẫn còn kinh doanh.

Tiến tới gần hơn, mọi người mới phát hiện đây là một cửa hàng chuyên về làm tóc và nails (chăm sóc, trang trí móng tay và chân). Trước cửa có một dãy ghế hơi cũ kỹ và một cái bàn phủ vải nhung màu vàng.

Trên mặt bàn bày đầy các mẫu móng tay khác nhau, còn có cả sơn móng tay và những hạt đính hoạ tiết nhỏ dùng để trang trí móng tay nữa... Phong cách trang trí bên trong cửa hàng rất sống động với màu chủ đạo là sắc hồng.

Vách tường cũng dán đầy áp phích, hoà hợp với màu giấy dán tường.

Nhưng mà... chẳng thấy ai ở đây cả, mà xung quanh cũng không có một ai.

Ào ào...

Tiếng nước đột ngột vang lên, khiến mọi người giật thót cả mình. Ngọc Lan hốt hoảng lùi lại vài bước, va vào cạnh bàn. Nếu không nhờ Hoàn Diên Ninh kịp thời chộp lấy cô ta, cái bàn này đã bị lật tung xuống đất rồi.

Đùng!!!

Một mảng sơn móng tay màu đỏ tươi rơi xuống đất, bắn lên đôi giày trắng của Ngọc Lan. Màu đỏ nhớp nháp dần lan toả ra dọc theo mũi giày, còn đậm đặc hơn cả máu.

Dưới ánh sáng u ám, hình ảnh này tạo cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Ngay sau đó, tấm rèm cửa có gam màu khá giống màu giấy dán tường bỗng dưng được vén lên - một khuôn mặt với nếp nhăn chằng chịt nơi khoé mắt đột ngột ló ra từ vị trí đó.
Bình Luận (0)
Comment