Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Tiểu Du

Chương 355: Tiểu Du Chương 355: Tiểu DuChương 355: Tiểu Du

"Mấy người là... Người phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ rượu hỏi, trên tay ôm một đống đồ lộn xộn dùng vải bọc lại, cả người trông có vẻ tiều tụy.

"Chị là chủ cửa hàng này?" Hoa Lạc hỏi.

Người phụ nữ gật gật đầu: "Là tôi đây." Sau đó hơi mang theo chút áy náy, cô ta nói: "Thật ngại quá, tôi sắp chuyển đi rồi, hôm nay tới đây là để thu dọn đồ đạc, nên không còn cách nào khác..."

Vừa nói đến đây, ánh mắt cô ta đã bị thu hút bởi một vết màu đỏ tươi trên mặt đất, gần đó còn có mảnh vỡ của lọ thủy tỉnh đựng sơn móng tay.

Ngọc Lan cực kì lúng túng đứng đó, giải thích với người phụ nữ: "Cái này là do em không cẩn thận làm vỡ, chị xem bao nhiêu tiền, em sẽ đền cho chị."

Cô là không có tiền, nhưng bởi vì nhát gan, nên cũng không dám lục lọi bên trong phòng, không giống như Tiêu Thái Lang, lật ngược cả ghế sô pha trong phòng lên.

Cuối cùng lấy từ trong túi quần jean rách ra một chiếc ví màu xanh lam, trong đó có vài chiếc thẻ hội viên vô danh và hàng trăm tờ tiền giấy.

Sau khi nói lời muốn đền tiền xong, cô liền quay đầu nhìn sang Tiêu Thái Lang, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe người phụ nữ thở dài nói: "Không cần đâu, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ vô giá trị, vỡ rồi thì thôi." Cô ta ngưng một chút: "Dù sao thì tôi cũng không làm nghề này nữa."

"Thế thì không ổn." Nhìn bảng giá dán dưới bàn nơi đặt sơn móng tay, Tiêu Thái Lang lấy ra tờ 20 tệ: "Lọ đã vỡ là chúng em nên đền, rồi em sẽ lấy thêm một lọ khác."

"Hoa Lạc." Tiêu Thái Lang nói: "Đi chọn một lọ mình thích đi."

Hoa Lạc cực kì tự nhiên bước tới, khi đi ngang qua chỗ sơn móng tay trên mặt đất còn đặc biệt vén góc váy lên, như thể lo lắng sẽ bị dính lên váy.

Sau đó ung dung chậm rãi lựa qua lựa lại trong giỏ sơn móng tay.

Nhân lúc Hoa Lạc đang kéo dài thời gian, Hoàn Diên Ninh vô cùng tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nhìn ngó nơi này, giả bộ đang đợi người.

"Mặc dù nơi này hơi khuất nẻo một chút, nhưng dọc đường đi chúng em cũng không nhìn thấy có tiệm làm móng nào khác nữa." Hoàn Diên Ninh nhìn người phụ nữ nói: "Hơn nữa em nghe nói những cửa tiệm như thế này hầu hết đầu dựa vào việc truyền miệng, để thu hút khách hàng quay lại, tại Sao chi không kiên trì thêm môêt chút thời aian nữa?" Có lẽ vì nhận được tiền nên thái độ của người phụ nữ cũng khá hơn rất nhiều, cô ta đặt đồ đạc trong tay xuống và nói: "Cô nói đúng, thực ra thì... công việc kinh doanh ở chỗ tôi cũng khá tốt."

"Vậy thì tại sao?" Tiêu Thái Lang giả vờ nhìn chung quanh, biết rõ còn cố ý hỏi: "Tiền thuê nhà, điện nước ở đây chắc cũng không đắt đúng không?"

Nghe vậy, người phụ nữ im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Không đắt, tôi chỉ là... chỉ là không muốn làm nghề này nữa thôi."

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người phụ nữ, Hoa Lạc phát hiện ánh mắt của cô ta luôn lảng tránh, vì thế liền đặt sơn móng tay trong tay xuống, đột nhiên nói: "Có phải vì một mình bận quá không?"

Người phụ nữ nghe vậy liền ngây người ra.

"Sao chị không xem xét đến việc thuê thêm một người làm?" Hoàn Diên Ninh tiếp lời, ngữ khí dịu dàng nói: "Cũng có thể giúp chị chia sẻ một phần gánh nặng."

Lúc này người phụ nữ bắt đầu có hơi hoảng rồi, cô ta lập tức đứng dậy, cười ngại ngùng với đám người: "Xin lỗi, tôi còn phải chuyển đồ, nên không ở cùng với mọi người nữa, mọi người ... mọi người nếu muốn làm móng, thì đến tiệm ở Đông Thành đi, rất nổi tiếng, cứ hỏi là có thể tìm đến."

Khó khăn lắm mới dò la được một chút manh mối, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta? Tiêu Thái Lang lập tức ngăn cô ta lại và nói: "Bà chủ, nếu chị đã sắp chuyển đi rồi, mà chưa đến hạn thuê nhà, thì có thể cho bọn em... thuê lại không?"

"Không được!" Thái độ của người phụ nữ rất kịch liệt.

"Tại sao?" Tiêu Thái Lang hỏi.

"Mọi người đừng hỏi nhiều như vậy nữa, tóm lại mau đi đi, nói thật với mọi người nhé, kể từ sau vụ việc đó, tôi cũng không đến đây nữa, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn thuê nhà, tôi buộc phải dọn đồ đạc đi, cho nên mới đến thôi." Dừng một chút, người phụ nữ mím môi nói nhanh: "Hãy nghe một câu khuyên của tôi, tuyệt đối đừng tham rẻ mà thuê nhà ở đây, đều là có nguyên nhân cả, cậu không thấy khu vực quanh đây đều trống không à?"

Nhìn theo hướng chỉ của người phụ nữ, mọi người nhìn thấy men theo chỗ này, gần đó còn có hai dãy cửa hàng kinh doanh, nhưng vì không có người quản lý, nên trông có khá tối tăm.

Trên cửa của những cửa hàng kinh doanh này, đều có dán những thông báo cho thuê lại màu trắng trên cửa ra vào và cửa sổ kính. màu trắng tung bay lên xuống, phát ra âm thanh loạch xoạch kéo dài vào tận sâu trong bóng tối.

Vào thời khắc này, Ngọc Lan có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như người đang ở trong một nghĩa trang, trước mặt cách đó không xa là những lá cờ trắng chiêu hồn.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Thái Lang và Hoàn Diên Ninh đồng thanh nói.

Dường như là lo lắng mấy người trẻ tuổi trông cũng tốt bụng này sẽ bị lừa, người phụ nữ do dự một lát, rồi vẫn mời bọn họ vào bên trong.

Trước đó đám người đang đứng ở vị trí gần cửa, người phụ nữ dường như rất không muốn đến gần bóng tối.

Người phụ nữ mời đám người vào bên trong phòng, chính là căn phòng mà cô ta vừa bước ra.

Sau đó, quay lại rót cho mỗi người một cốc nước nóng, dùng cốc giấy màu trắng, tiếp theo ngồi xuống, một lúc lâu mới thở ra nói: "Mọi người hỏi tôi tại sao không thuê thêm một người làm, đúng không?" Thực ra tôi đã từng thuê một người, không phải là toàn thời gian, chỉ đến đây làm bán thời gian khi tôi quá bận." Có thể nhìn thấy rõ cổ họng của người phụ nữ đang cuộn lên một cái, rồi nói tiếp: "Chuyện này... là có liên quan đến cô ấy."

"Đúng rồi, cô ấy tên là Tống Tiểu Du." Người phụ nữ nói thêm: "Tiểu Du là một cô gái rất tốt, lại còn là sinh viên đại học, ngoài công việc bán thời gian ở chỗ tôi, cô ấy còn làm cho một cửa hàng khác ở đây."

"Đó là một cửa hàng chuyên kinh doanh về tóc giả, sự việc..." Người phụ nữ mím môi, một lúc sau mới nói tiếp: "Sự việc chính là đã xảy ra ở đó."

"Vào ngày hôm đó, tôi đi nhập hàng, nên không có ở cửa tiệm, lúc trở về thì thấy có xe cảnh sát đậu ở bên ngoài, còn có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát đang làm việc, sau khi đi vào, phát hiện cửa hàng tóc giả kia đã bị niêm phong, xung quanh còn có dây cách ly để ngăn cách."

"Chủ tiệm và nhân viên của một số cửa hàng ở xung quanh đều bị gọi đi thẩm vấn, tôi nhìn thấy có người ở hiện trường cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại những gì bọn họ nói."

"Mãi đến buổi chiều, từ miệng của một chủ tiệm tôi mới biết, Tiểu Du... cô ấy chết rồi."

Mặc dù đã sớm đoán được kết cục này, nhưng vì để biểu hiện cho bình thường một chút, mấy người Tiêu Thái Lang, Hoàn Diên Ninh và Hoa Lạc đều tỏ ra rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là Ngọc Lan, cô còn bắt đầu run rẩy. Hoàn Diên Ninh lơ đãng liếc cô một cái, trong mắt xẹt qua thứ gì đó.

"Cô ấy đã chết như thế nào?" Hoa Lạc truy hỏi.

Người phụ nữ siết chặt cổ áo khoác màu đỏ, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, như thể quay lại ngày hôm đó: "Theo lời anh kia kể, sáng sớm chủ cửa hàng tóc giả đến mở cửa, lại phát hiện cửa không khóa, nên đã đẩy cửa đi vào, kết quả nhìn thấy bên trong rất bừa bộn, không những có rất nhiều đồ đạc bị lật đổ, ngay cả một số bộ tóc giả cũng bị ném xuống đất, ai không biết còn tưởng là có trộm nữa."

"Bởi vì tối hôm trước là Tiểu Du phụ trách thu dọn đồ đạc rồi tan làm, nên anh kia lập tức gọi điện cho cô để hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng điều không ngờ tới là... Người phụ nữ nhìn sang Ngọc Lan người đang ở gần mình nhất, đè nhỏ giọng nói: "Tiếng chuông... đã vang lên ở nhà kho phía sau."
Bình Luận (0)
Comment