Chương 357: Đi rồi
Chương 357: Đi rồiChương 357: Đi rồi
"Anh Thái Lang, chúng ta... chúng ta là đang đi đâu đây?" Ngọc Lan nắm lấy cánh tay của Tiêu Thái Lang, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vì xung quanh quá tối nên cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Niềm an ủi duy nhất của cô, chính là người đồng đội Tiêu Thái Lang trước mặt.
Nhưng từ lúc đối phương kéo cô đi, thì rất ít nói, có khi mình hỏi tận mấy câu, anh ta mới trả lời được một câu, giọng nói cũng có chút không tình nguyện.
Ngọc Lan chỉ cho rằng anh ta thận trọng, không muốn bại lộ.
Nhưng... con đường này chẳng phải là quá dài rồi sao?
Hơn nữa dần dần, Ngọc Lan cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, xung quanh tối đen, Thái Lang anh ta... làm thế nào mà nhìn rõ đường đi?
Chuyện này giống như một quả bom, nổ thẳng trong trái tim.
Chân của Ngọc Lan mềm nhữn.
Cô không dám nói gì nữa, chỉ có thể từng chút một đi sờ cánh tay của Thái Lang, chậm rãi, từng chút một xuống bên dưới, cho đến khi... chạm vào một bàn tay.
So với cái va chạm lạnh lùng, điều khiến Ngọc Lan tuyệt vọng hơn chính là hình dáng của bàn tay kia.
Cùng với... móng tay dài và sắc bén đến bất thường.
"AI... AI" Cùng lúc hét toáng lên, Ngọc Lan lấy hết dũng khí cuối cùng, vẫy tay về phía trước, đồng thời bật đèn pin lên.
Cô đã nhìn thấy bàn tay quỷ mà Tiêu Thái Lang chặt đứt, chính là... chính là nó!
Con quỷ kia... tới tìm mình rồi!
Ánh sáng chiếu rọi, nhưng trước mặt lại không có người nào khác, Tiêu Thái Lang... không, là quỷ, quỷ đã biến mất rồi.
Cô lập tức điều khiển ánh sáng chiếu ra xung quanh, nơi đây trông như một không gian khép kín, không quá lớn cũng không quá nhỏ, gần đó có những dãy kệ hàng.
Cao hơn cả một người.
Nhưng điều khiến Ngọc Lan sợ hãi là, trên các kệ hàng đều là chứa đầy những hàng đầu người.
Tất nhiên không phải là đầu người thật.
Đó là loại đầu giả dùng để đội tóc giả.
Chắc là do ấn tượng trước đó đã gây ra vấn đề, lúc này nhìn thấy nhiều tóc màu hạt dẻ, nâu, đen như vậy, trong lòng càng Ngọc Lan cảm thấy tê dại.
Câu chuyện mà người chủ tiệm nail kể trước đó bắt đầu lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Cô nuốt nước bọt.
Kinh nghiệm của cô quả thực không có nhiều như những người khác, điểm này là không thể giả vờ, cô mới chỉ trải qua một lần nhiệm vụ, còn là bởi vì gặp được đồng đội tốt, mới may mắn sống sót.
Cô biết rõ rằng, hy vọng sống sót duy nhất của mình, chính là rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi rất có thể là nhà kho của cửa hàng tóc giả trong câu chuyện của bà chủ tiệm nail.
Cửa.
Cô cần phải tìm được cửa!
Sau đó thoát ra.
Sẽ có cơ hội thôi, cô tự động viên mình trong lòng, nhất định... sẽ sống sót!
Chưa đi được vài bước, cô phải quay lại nhìn một cái, bởi vì cô luôn có một cảm giác khó tả rằng ở đây chắc chắn có thứ gì khác tồn tại, bởi vì cô luôn có ảo giác rằng mình đang bị theo dõi.
Ánh sáng chiếu tới chiếu lui, các màu tóc khác nhau khúc xạ ánh sáng khác nhau, trong bóng tối tạo cho người ta cảm giác tuyệt vọng và ngột ngạt.
"Đa đa đa."
Giày da chạm xuống đất phát ra âm thanh nhịp nhàng.
Đầu tiên cô tìm đến bức tường, sau đó định đi dọc theo bức tường để có thể tìm thấy cánh cửa.
Tất nhiên, tiền đề là cô phải còn sống sót cho đến lúc đó.
Số lượng tóc giả trên kệ vượt xa dự đoán của cô, cô đi dọc theo bức tường suốt mười phút cũng không tìm được góc tường nào.
Nuốt ực một miếng nước bọt, cô dừng chân lại, biết đã có điều gì đó không ổn, cô đã quan sát trung tâm mua sắm này từ bên ngoài, nó có quy Hơn nữa với tư cách là một cửa hàng tóc giả được mở ở đây, việc trữ nhiều tóc giả như vậy lại càng khó khăn hơn.
Tiêu rồi...
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể.
"Tí tách."
Cô hơi ngây người ra một chút.
"Tí tách."
"Tí tách."...
Đột nhiên ngẩng đầu lên, cô chắc chắn đây không phải ảo giác, gần đó... bắt đầu có âm thanh truyền đến.
Là tiếng nước nhỏ giọt.
Hơn nữa... rất gần.
Nó ở ngay gần cô, cách không quá 10 mét.
Cô không có chút tò mò nào về những điều này, bởi vì trong hầu hết các câu chuyện quỷ hay phim kinh dị, người chết phần lớn đều bị giết bởi sự tò mò của chính mình.
Ngọc Lan đại khái xác định hướng của tiếng nước nhỏ giọt, rồi lập tức chạy theo hướng ngược lại.
Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là dù có chạy bao xa, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nước, cho dù bịt tai cũng không giúp ích được gì, và... tiếng nước vẫn đang không ngừng tiếp tục đến gần cô.
Càng ngày càng gần.
8 mét, 5 mét, 3 mét... Những khoảng cách ban đầu không dễ phát hiện này, dường như đã được cụ thể hóa vào thời điểm này, ít nhất là đối với Ngọc Lan mà nói là có thể.
Cho đến khi... âm thanh này đã dừng lại bên cạnh cô.
Cô không chạy nữa, cũng chạy không nổi nữa rồi.
"Tí tách."
"Tí tách."...
Đôi tay run rẩy, cô chiếu đèn pin về phía phát ra âm thanh, trên mặt đất bên cạnh cô, nơi đó có những vết máu lốm đốm.
Một lúc sau, ngay dưới chân cô, một giọt máu tươi nhỏ xuống, vỡ tan trên mặt đất, máu bắn tung tóe lên đôi giày da trắng của cô.
Màu đỏ đến chói mắt. Cô nghiến răng nghiến lợi cầm đèn pin di chuyển từng chút một lên trên, cuối cùng... cô cũng nhìn thấy rồi.
Đó là một cái đầu người, ẩn giấu bên trong một đám đầu người, một cái đầu người thật.
Là... bà chủ tiệm làm nail!
Đôi mắt của cô ta trừng to, tư thế giống hệt với mô hình đầu người bên cạnh, chiếc cổ gãy bị lật qua lớp da rách, một bên da bị kéo ra, lộ ra phần thịt đỏ như máu bên trong.
Máu chảy dọc theo chiếc cổ bị gãy, dính vào mái tóc rối bù rồi nhỏ giọt theo mép kệ xuống đất.
Bà chủ vậy mà cũng đã bị quỷ giết.
Ngay lúc cô vẫn còn đang bàng hoàng, giây tiếp theo, cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất và cũng là cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời mình, đôi mắt mất tập trung của bà chủ vốn đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa đột nhiên có tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cái miệng kéo lên, hình thành một nụ cười qủy dị với cô.
Đèn pin trong nháy mắt chợt vụt tắt.
"Ah ahI... ah!"...
Trong bóng tối, một đám người đang đi tới đi lui, phía trước là Hoàn Diên Ninh, Tiêu Thái Lang cũng đưa dao của mình cho cô, dù sao anh ta cũng không có đôi mắt có thể nhìn thấu bóng tối.
"Chờ đã." Hoa Lạc đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, hai người dừng lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Tiêu Thái Lang hỏi, chiếu đèn pin xung quanh nhưng không tìm thấy gì.
Hoa Lạc hơi khịt khịt mũi, sau đó sắc mặt hơi biến đổi: "Có mùi máu tanh”"
Nói xong, anh ta chỉ về phương hướng phía trước: "Hình như là ở bên kia." Anh ta vội vàng nói: "Là gió đưa tới đây."
Mọi người đều hiểu rằng, Ngọc Lan... có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi.
Trước khi rời đi, Hoàn Diên Ninh tháo từ trên tường xuống một bức ảnh bọc trong khung gỗ, trên đó có lưu lại rõ hình của một người.
Là người phụ nữ vừa tự xưng là bà chủ lúc nãy.
Bên cạnh có một dòng chữ nhỏ: Tống Tiểu Du ghi lại kỷ niệm một năm, chúc Dương Quang Vật Ngữ và bà chủ luôn luôn xinh đẹp.
Đứng bên cạnh cô ta là một người phụ nữ mập mạp, trông giống bà hơn một size.
Những gì Hoàn Diên Ninh vừa nói ban nãy, lại càng chứng minh cho điểm này, cô nói rằng Ngọc Lan đã bị Tống Tiểu Du, nữ quỷ tự xưng là bà chủ dẫn di.
Tống Tiểu Du nắm tay Ngọc Lan, trong khi một bàn tay quỷ màu xanh lam còn lại với móng tay sắc nhọn thì che mắt Ngọc Lan lại.
Hai người cứ như thế, lắc lư rời đi.
Giống như một con rối.
"Quỷ che mắt." Hoa Lạc cau mày, thấp giọng nói.