Chương 358: Chiếc nhẫn
Chương 358: Chiếc nhẫnChương 358: Chiếc nhẫn
Dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh, bọn họ nhanh chóng tìm thấy cửa hàng tóc giả mà Tống Tiểu Du đã đề cập đến.
Ở một góc khuất không dễ thấy, bên trong cửa hàng cực kì lộn xộn, những chiếc ghế gỗ nằm trên sàn, những mảnh kính vỡ bên cạnh tường.
Trên tường bố trí mấy tấm gương rất lớn, trong đó có một số vết nứt, ánh đèn pin lóe lên, trong gương phản chiếu bóng dáng của mấy người.
Những vết nứt trên gương giống như những lưỡi dao sắc bén, cắt hình bóng người đến ra từng mảnh.
"Đừng chiếu thẳng vào gương." Hoàn Diên Ninh nhắc nhở.
Vài tia sáng rời khỏi tấm gương, mọi người nhanh chóng tìm thấy một cánh cửa phía sau.
Cánh cửa đang khép hờ, Tiêu Thái Lang bước tới, chậm rãi đẩy ra, trục cửa phát ra một tiếng "cót két" chói tai.
Có vẻ như đã rất lâu rồi không có ai đến đây.
Nhưng khi cửa bị đẩy ra, cũng không cần Hoa Lạc nhắc nhở, hai người còn lại sắc mặt đột nhiên thay đổi, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Bên trong sương mù dày đặc, ánh sáng của đèn pin dường như bị hạn chế ở một khía cạnh nào đó, chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách gần 2,3 mét.
"Thế nào rồi?" Hoa Lạc nhìn Hoàn Diên Ninh hỏi, dồn hết hy vọng lên người cô.
Nhìn vào bên trong một lúc, Hoàn Diên Ninh lắc đầu nói: "Không được, tôi cũng nhìn không rõ, nơi đây kỳ lạ là một vùng sương mù, chứ không phải bóng tối thuần túy."
"Vậy phải làm thế nào?" Hoa Lạc cau mày: "Chờ muộn chút rồi quay lại, gọi thêm mấy người nữa?"
"Ai sẽ đến?" Tiêu Thái Lang hỏi ngược lại.
"Mấy người ở tòa số 1." Hoa Lạc bình tĩnh lại, nói: "Con quỷ tóc dài ở đây chắc hẳn là con quỷ đã tấn công Sở Cửu."
"Tôi đương nhiên là biết, ý của tôi là... anh có chắc chắn bọn họ sẽ tin không?" Tiêu Thái Lang mím môi: "Tôi sợ bọn họ sẽ nghỉ ngờ là do chúng ta bịa đặt ra tin tức, muốn để bọn họ chịu trận thay cho chúng ta."
"/Av anh nói nhải làm thế nào?" Nghe thấy thế này không đươc thế kia cũng không được, Hoa Lạc xòe hai tay ra nói.
"Tôi cũng không tán thành quay về." Hoàn Diên Ninh phân tích: "Hiện tại xem ra, Ngọc Lan đã xảy ra chuyện rồi, trong những nhiệm vụ mà tôi từng trải qua trước đây, quỷ hiếm khi giết liên tiếp hai người liền."
"Trong khoảng thời gian này chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, chắc hẳn vẫn sẽ an toàn." Giọng nói của cô có sức mạnh kỳ lạ, lời nói cũng rất có lý.
"Quyết định vậy đi." Đi về phía trước, Tiêu Thái Lang cầm lấy con dao từ trong tay Hoàn Diên Ninh, trầm giọng nói: "Hai người theo sát tôi."
Tiêu Thái Lang đi phía trước mở đường, Hoa Lạc gật đầu với Hoàn Diên Ninh nói: "Cô đi ở giữa, tôi ở phía sau cô."
Hoàn Diên Ninh có chút kinh ngạc, ánh mắt quét qua khuôn mặt Hoa Lạc, dường như đã có cái nhìn khác về anh chàng đẹp hơn cả con gái này.
"Cẩn thận." Hoàn Diên Ninh nói.
Hoa Lạc gật gật đầu.
Một nhóm ba người bước vào bên trong nhà kho.
Bên trong bị bao phủ bởi một lớp sương mù kỳ lạ, tầm nhìn rất kém và được bao quanh bởi những dãy kệ có đặt mô hình đầu người trên đó.
Trên đầu người có đội đủ loại tóc giả khác nhau.
Trong một môi trường như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người ta căng thẳng.
Hoa Lạc cầm đèn pin, ánh sáng chiếu vào trên đầu người, trong lúc nhất thời, anh ta cảm giác được đầu người trước mặt có thể động đậy bất cứ lúc nào.
Nhìn trộm bọn họ, hoặc chớp chớp mắt, cười toe toét, ... khi bọn họ không để ý.
Hít một hơi thật sâu, anh ta siết chặt chiếc đèn pin trong tay.
Đột nhiên, Tiêu Thái Lang đang đi phía trước chợt dừng lại.
Sau một lát-
"Hai người có nghe thấy gì không?" Tiêu Thái Lang đầu cũng không quay lại, khẽ hỏi.
Hoàn Diên Ninh và Hoa Lạc nín thở, mấy giây sau, ba người gần như đồng thời nhìn về một hướng, bọn họ... đều nghe thấy rồi.
Là tiếng nước nhỏ giọt.
T? tách " "Tí tách."...
Cũng không xa lắm, bởi vì diện tích ở bên trong này vốn dĩ cũng không lớn lắm.
Không giống như Tiêu Thái Lang Hoàn Diên Ninh đang nhìn chằm chằm vào hướng âm thanh phát ra trước mặt, sự chú ý của Hoa Lạc tập trung nhiều hơn vào những gì ở phía sau lưng.
Gần như cứ đi được hai bước, anh ta lại đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại.
Không có gì bất thường, mới tiếp tục bước đi.
Không giống với lệ quỷ hung dữ tàn bạo trong phim kinh dị, hầu hết quỷ trong ác mộng đều âm hiểm thần bí, bọn chúng sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào mà bạn không ngờ tới.
Thu hoạch sinh mệnh của bạn theo những cách mà bạn chưa bao giờ nghĩ là có thể.
Âm thanh này... rất có thể là một cái bẫy.
Chỉ là bây giờ bọn họ không còn lựa chọn nào khác, bởi vì bọn họ bị mắc kẹt trong nhà kho này, cánh cửa đi vào đã ... biến mất rồi.
Cuối cùng, bọn họ đã đi đến gần tiếng nước nhỏ giọt.
Nó ở giữa hai hàng kệ.
Nơi này sương mù đặc biệt dày đặc, sức mạnh của đèn pin dường như đặc biệt giảm sút, tầm nhìn lúc này ở khu vực xung quanh chỉ còn chưa đầy một mét.
"Xoạch." Tiêu Thái Lang dừng lại.
Anh ta cúi đầu xuống, cảm nhận được một cảm giác trơn trượt từ dưới chân, như thể vừa giẫm phải chất lỏng nào đó, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, tập trung tỉnh thần.
Cho đến khi một màu đỏ tươi đập vào mắt anh ta.
Trên mặt đất... là một vũng máu tươi lớn.
Cùng lúc đó, trên vai anh ta đột nhiên khẽ vang lên một tiếng "tách", chất lỏng bắn tung tóe lên mặt anh ta.
Nó ẩm ướt, còn mang theo một chút cảm giác ấm nóng.
Một giây tiếp theo, anh ta đứng lên, lùi về sau, đồng thời lập tức nhìn lên phía trên đầu mình, ánh đèn pin cũng chiếu lên phía trên.
Sương mù lúc này dường như đã tan đi, cảnh tượng phía trên khiến ba người há hốc mồm, một vật khổng lồ hình bóng bầu dục màu đen được làm hoàn toàn bằng tóc được treo ngược trên không trung. Giống như một cái kén khổng lồ.
Thỉnh thoảng, máu chảy dọc theo kẽ hở trên tóc, rơi xuống vũng máu, phát ra tiếng tí tách.
Đáng sợ hơn nữa là cái kén dường như cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu chậm rãi vặn vẹo, sau đó, dưới ánh mắt của ba người, một cỗ thi thể bị phun ra.
"Bộp" một tiếng, rơi xuống đất.
Thi thể đã bị rút nước nghiêm trọng, khi rơi xuống đất, âm thanh phát ra rất giòn, giống như một khúc củi khô lớn.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người chết chính là Ngọc Lan, nhưng không thể nhìn thấy từ khuôn mặt mà từ bộ quần áo trên người và chiếc giày da màu trắng duy nhất còn sót lại trên chân cô.
Những sợi tóc đó giống như dây leo hút máu, hút cạn máu của cô.
Khuôn mặt cô đã không thể nhận dạng được nữa, da thịt khô khốc bám chặt vào xương, cái miệng khô héo há to, dường như đang nói lên sự sợ hãi và bất đắc dĩ của cô ấy trước khi chết.
Điều khiến người ta càng khó chịu hơn là miệng, hốc mắt, lỗ mũi đều nhét đầy tóc, rất dài, rất rậm rạp.
Hai bàn tay khô khốc như chân gà bị xoắn lại đặt gần miệng, như thể đang vùng vẫy bứt tóc ra khỏi miệng trước khi chết.
Đèn pin chiếu vào mặt Ngọc Lan, làn da thô ráp như vỏ cây, ngay lúc Tiêu Thái Lang thở dài, trong mắt Hoàn Diên Ninh chợt lóe lên một tia sáng.
"Hửm?"
Cô bước tới, không dám trực tiếp chạm vào tóc, chỉ đành dùng quần áo để lót, rồi kéo tóc ra khỏi miệng Ngọc Lan.
Không lâu sau, trong lòng bàn tay cô có thêm một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn được quấn bên trong tóc, hiển nhiên không phải là của Ngọc Lan.
Thay đổi góc độ nhìn chiếc nhẫn, bên trong còn có một dòng chữ nhỏ.
Thân, tiếp theo là hình một trái tim, cuối cùng là một chữ Vy.